Cơ thể Lý Thương Vũ luôn khỏe mạnh từ nhỏ, rất hiếm khi ngã bệnh. Trước kia anh cũng thường xuyên dầm mưa nhưng chưa từng bị cảm lần nào.
Chiều qua, đội tuyển Thương Lan không có trận đấu nên Lý Thương Vũ mới đi dạo vòng vòng gần đây. Anh muốn xem xem có nhà hàng nào tốt không, để mấy ngày nữa dẫn đồng đội tới ăn cải thiện chút cơm nước.
Kết quả là thời tiết Quảng Châu thay đổi thất thường. Lúc quay về thì đột nhiên trời đổ xuống một cơn mưa to. Anh bị mưa xối cho ướt sũng, cộng thêm nhiệt độ máy điều hòa trong khách sạn lại quá thấp nên mới bị cảm lạnh. Sáng hôm sau hắt xì liên tục.
Cơ thể anh luôn rất tốt nên cũng không để ý gì, tiếp tục dẫn đồng đội đi thi đấu.
Không ngờ rằng tới chiều thì cơ thể càng lúc càng không thoải mái. Nhưng lúc này đã không kịp thay người nữa, Lý Thương Vũ bèn kiên trì ra trận. Kết quả là không chỉ đầu óc chậm chạp đi, mà tốc độ ngón tay cũng không theo kịp, xuất hiện nhiều sai lầm không đáng có, dẫn tới việc đội tuyển Thương Lan liên tục thua hai ván đoàn chiến.
Lý Thương Vũ vô cùng áy náy với kết quả này. Bởi vì một mình anh mà ảnh hưởng tới tất cả mọi người. Đây cũng là một chuyện anh không ngờ tới.
Sau khi về lại khách sạn, anh lập tức gọi các đội viên tới phòng mình, thẳng thắn thừa nhận sai lầm: “Ván đoàn chiến hôm nay do tôi mắc sai lầm. Thật sự rất xin lỗi, không lấy được một điểm nào, khiến mọi người mất công đánh một trận.”
Giọng nói anh đã khản đặc, tựa như cổ họng bị đổ đầy cát. Anh nói chuyện đã rất khó khăn rồi, thế mà còn muốn đứng trước mặt đội viên xin lỗi một cách rõ ràng. Tất nhiên mọi người sẽ không trách móc một người đội trưởng biết chịu trách nhiệm thế này, trái lại, họ còn có chút đau lòng.
Bạch Hiên lo lắng nhìn Lý thương Vũ, ôn hòa nói: “Ai cũng có lúc trạng thái không được tốt. Cậu đừng nên tự trách, mọi người đều không trách cậu. Dù gì cũng chỉ là một trận vòng bảng mà thôi, ném đi một hai điểm cũng không ảnh hưởng lớn tới cả đội chúng ta.”
Tạ Thụ Vinh cười híp mắt hùa theo: “Đội phó Bạch nói rất đúng. Miêu Thần đừng để ý làm gì, cứ xem trận này là luyện tập thôi.”
Chương Quyết Minh hỏi: “Miêu Thần, cậu cảm thấy thế nào rồi? Có muốn tới bệnh viện khám không?”
Lý Thương Vũ phất tay: “Không sao cả, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Thấy bốn cậu nhóc đều đang lo lắng nhìn mình, lòng Lý Thương Vũ vô cùng ấm áp. Anh mỉm cười nói: “Thật sự không sao đâu, chỉ là cảm vặt ấy mà. Trận tiếp theo là vào chiều mai. Nếu bệnh của tôi vẫn chưa hết thì…”
Lý Thương Vũ đảo mắt nhìn các đồng đội, cuối cùng là dừng ngay Chương Quyết Minh: “Thì trận này sẽ do Lão Chương chỉ huy. Được không?”
Chương Quyết Minh giật mình: “Tôi hả?”
“Trước kia anh cũng đã từng là đội trưởng, không phải lần đầu tiên chỉ huy trận đấu. Anh cứ chỉ huy trận tiếp theo đi.”
“Để đội phó Bạch làm đi?” Chương Quyết Minh quay đầu nhìn Bạch Hiên.
Bạch Hiên xoa mũi, ngượng ngùng bảo: “Tôi chỉ biết tăng máu thôi, thật sự không biết nhiều lắm về chiến thuật.”
Lý Thương Vũ: “Tiểu Bạch chưa từng làm chỉ huy. Cậu ấy là trị liệu, cần phải để ý mọi người, phải hồi máu cho đồng đội. Nếu mà phân tâm quan sát cả tình hình đối thủ thì đúng là không chịu nổi. Lão Chương, anh làm đi.”
Chương Quyết Minh sảng khoái gật đầu: “Vậy được, cậu đã tin ở tôi như vậy thì tôi sẽ thử một chút… Thua thì cũng đừng mắng tôi đó!”
“Không đâu.” Lý Thương Vũ mỉm cười vỗ vai hắn rồi bảo, “anh nói bố trí trận tiếp theo cho mọi người đi. Đầu tôi đau quá, muốn ngủ một chút.”
Chương Quyết Minh vội nói: “Vậy cậu mau nghỉ ngơi đi. Bọn tôi tới phòng đội phó Bạch để thảo luận.”
Hắn quay đầu nhìn về hướng bốn cậu nhóc, vẫy tay nói, “mấy nhóc, đi thôi! Đừng quấy rầy Miêu Thần!”
Bốn cậu nhóc lập tức theo đuôi chú Chương rời đi.
Tiêu Hàn đi tới cửa thì quay đầu nói: “Sư phụ nghỉ ngơi cho tốt, Tần Mạch nói bị cảm thì phải uống thật nhiều nước nóng.”
Lý Thương Vũ phất phất tay với hắn: “Ừ, đi đi.” Anh khựng lại một chút, rồi đột nhiên nói, “khoan đã!”
Tiêu Hàn vừa bước một chân khỏi cửa, nghe vậy lập tức lùi về: “Sao vậy sư phụ?”
Lý Thương Vũ thắc mắc: “Cậu thân với Tần Mạch lắm sao?”
Tiêu Hàn gật đầu: “Ừm, tiếng Hoa của tôi dở lắm nên ngày nào cũng tâm sự với Tần Mạch, tiện thể luyện lại chút ngữ pháp luôn.”
Lý Thương Vũ: “…”
Cậu chắc chắn Tần Mạch giỏi tiếng Hoa à?
Tiêu Hàn lại nói tiếp: “Nhiều người của đội Phong Sắc xem trận hôm nay lắm. Sư phụ tự nhiên mắc sai lầm trên đấu trường, trận đấu vừa kết thúc thì Tần Mạch đã hỏi tôi là chuyện gì xảy ra. Tôi bảo với cậu ấy là sư phụ bị cảm.”
Hèn chi Lăng Tuyết Phong cũng lập tức gọi điện tới. Xem ra hình ảnh mình mơ mơ màng màng tặng đầu người đã bị rất nhiều người trong Liên Minh nhìn thấy!
Lý Thương Vũ cũng lười rối rắm mấy việc này. Đầu anh đau như búa bổ, đành phải phất tay bảo: “Thôi được rồi, cậu đi đi.”
Tiêu Hàn xoay người đi ra, đóng chặt cửa lại cho sư phụ.
Lý Thương Vũ vuốt vuốt huyệt thái dương đang căng đau, cởi áo lên giường nằm ngủ.
Anh ngủ mê mệt tới mức chẳng hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại réo lên. Lúc tỉnh dậy thì đã là sáng hôm sau. Trong điện thoại là một đống cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ Trình Duy.
Còn cả mấy tin nhắn liên hoàn oanh tạc tới anh:
“Miêu thần, anh sao vậy? Mớ sai lầm đó hơi kỳ kỳ, có phải không thoải mái ở đâu không?!”
“Miêu Thần, sao anh không nghe điện thoại?”
“Miêu Thần Miêu Thần!”
“Miêu Thần, nhìn thấy tin nhắn thì phải trả lời em ngay đó!”
Lý Thương Vũ tiện tay trả lời một câu: “Anh vừa tỉnh ngủ, Không có gì đâu, trạng thái hôm qua không được tốt lắm thôi.”
Anh cũng không muốn nói chuyện mình bị cảm cho Trình Duy biết. Một khi cậu biết chuyện, nói không chừng là sẽ ầm ĩ tới mức cả Liên minh Thần Tích cũng biết hết. Không cần thiết gây náo động như vậy chỉ vì một trận cảm vặt.
Sau khi nhận được tin nhắn, Trình Duy lập tức trả lời: “Trạng thái không tốt ạ? Vậy anh phải nghỉ ngơi cho tốt! Đừng để quá sức! Sức khỏe là trên hết!”
Lý Thương Vũ nhìn một loạt dấu chấm than, bất đắc dĩ trả lời: “Anh biết.”
Cậu nhóc Trình Duy này lúc nào cũng bộp chộp nôn nóng, nhưng nếu là quan tâm thì cũng quan tâm rất trực tiếp.
Lý Thương Vũ đặt di động xuống, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Anh vẫn còn rất nhức đầu, cũng có chút choáng, đầu óc mơ màng hệt như bị một đống hồ dán dán dính lại, trí óc trở nên trì trệ. Vừa rồi anh cũng phải gõ chữ mất cả buổi để trả lời tin nhắn của Trình Duy, ngón tay không hề vững. Xem ra chiều nay anh không thể nào lên trận thi đấu được. May mà hôm qua đã bàn giao hết cho Lão Chương chỉ huy.
Đang ngẫm nghĩ, Chương Quyết Minh mở cửa đi vào. Thấy anh đã rời giường, hắn lập tức đặt một chén cháo và một túi bánh bao lên bàn: “Đây là bữa sáng đội phó Bạch bảo tôi đem tới cho cậu. Rửa mặt xong thì ăn chút gì đi. Thấy sao rồi? Khỏe chưa?”
Lý Thương Vũ không muốn đồng đội phải lo lắng, gắng gượng cười đáp: “Tốt hơn nhiều rồi. Mọi người đừng để ý tới tôi, cứ đi thi đấu đi.”
Chương Quyết Minh hỏi: “Cậu không tới đấu trường luôn sao?”
“Ừm, tôi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi ở khách sạn một ngày. Anh nói với mọi người giúp tôi.”
Chương Quyết Minh gật đầu: “Được, vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt. Lát nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn trưa, ăn xong thì đi thẳng tới đấu trường.”
Lý Thương Vũ: “Mọi người cố lên.”
Đợi Chương Quyết Minh rời đi, Lý Thương Vũ ngồi ở trên giường, nhìn bánh bao và chén cháo nóng hổi trên bàn. Tối qua anh chưa ăn tối, nhưng giờ vẫn không có khẩu vị gì. Anh mở cháo ra nhìn thoáng qua, thực sự không ăn nổi, bèn lên giường ngủ tiếp.
***
Cả đội Thương Lan ăn trưa ở khách sạn. Chương Quyết Minh vừa ăn vừa bàn giao: “Lôi đài trận này vẫn do Tiểu Trác và Tiểu Lê ra trận. Đoàn chiến không có Miêu Thần, Tiểu Lê tới làm chủ công. Mọi người sẽ bảo vệ cậu thật tốt, cậu chứ yên tâm vận công tung chiêu là đủ. Cứ đánh theo như những gì chúng ta đã thảo luận đêm qua, mọi người cũng phải nhớ rõ cách chia đường. Tới lúc đó cứ nghe theo chỉ huy của tôi.”
Mấy cậu nhóc đều ngoan ngoãn gật đầu. A Thụ và Bạch Hiên cũng không có ý kiến gì.
Dù Chương Quyết Minh đã rời khỏi Liên Minh Thần Tích nhiều năm nhưng hắn cũng đã từng là một đội trưởng tràn đầy khát vọng, cũng muốn được cầm cúp quán quân để chứng minh thực lực của mình. Thế nhưng cuối cùng hắn lại rời đi trong tiếc nuối.
Thời trẻ, hắn chịu khổ nghiên cứu đủ loại đấu pháp và phối hợp giữa đủ loại nghề khác nhau trong Thần Tích. Dù đã rời đi nhiều năm, nhưng những thứ đó vẫn khắc sâu trong xương tủy hắn. Bây giờ lật ra nhìn lại thì vẫn nhớ rõ ràng như ngày hôm qua.
Nói thế nào thì hắn cũng là người từng làm đội trưởng, nên cũng rất ra dáng khi làm chỉ huy lâm thời.
Bạch Hiên nghe hắn phân tích chiến thuật, bố trí đội hình một cách sảng khoái, không khỏi mừng thay cho Lý Thương Vũ —— Đội tuyển Thương Lan trước kia đều do một tay Lý Thương Vũ gánh vác chống đỡ. Bây giờ đã có Lão Chương, ít nhất thì hắn cũng có thể chia sẻ, gánh thay anh một chút áp lực trong lúc anh không thoải mái.
Bạch Hiên là trị liệu có trình độ cao cấp, nhưng lại không có sở trường về chiến thuật. A Thụ có thực lực cá nhân rất mạnh, nhưng cũng không có nhiều ý nghĩ về việc chỉ huy đoàn chiến. Thời khắc mấu chốt vẫn nên để lão tướng ra trận —— Lão Chương có thể trở thành nhạc trưởng khống chế cả đội Thương Lan.
Sau khi ăn cơm xong, Chương Quyết Minh lập tức dẫn cả đội tới đấu trường. Nhưng khi mọi người vừa xuống tới sảnh lớn của khách sạn thì lại không ngờ rằng nhìn thấy một bóng người —— Lăng Tuyết Phong.
Chàng trai mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, làm nổi bật dáng người cao ráo. Gương mặt anh tuấn của hắn không có chút biểu cảm nào. Hắn đứng ở kia như đang chờ một ai đó.
Nhìn thấy đám người Thương Lan đi ra, hắn lập tức sải bước tới trước mặt Bạch Hiên, hỏi thẳng: “Đội trưởng của các cậu đâu?”
Bạch Hiên giật mình, vội đáp: “Cậu ấy nghỉ ngơi ở trong phòng.”
Lăng Tuyết Phong nói: “Ai ở cùng cậu ấy, đưa thẻ vào phòng cho tôi đi.”
Bạch Hiên thắc mắc một chút: “Lăng đội… Anh có chuyện muốn tìm Miêu Thần mới tới à?”
Lăng Tuyết Phong cũng không giải thích nhiều, chỉ “Ừ” khẽ một tiếng rồi nói: “Cứ đưa thẻ cho tôi, tôi đi tới thẳng tìm cậu ấy.”
Dù Chương Quyết Minh cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không tiện từ chối. Hắn móc thẻ ra khỏi túi, đưa cho Lăng Tuyết Phong.
Lăng Tuyết Phong lập tức xoay người rời đi, để lại đám người Thương Lan nhìn nhau trân trối.
Lát sau, Tạ Thụ Vinh không kềm được hỏi: “Tại sao Lăng Tuyết Phong lại xuất hiện ở đây? Anh ta tìm Miêu Thần để làm gì?”
Bạch Hiên mỉm cười: “Đừng tò mò. Dù sao anh ta cũng rất thân với đội trưởng chúng ta, chắc là có chuyện gì mới tới.”
Tạ Thụ Vinh xoay đầu nhìn hướng Lăng Tuyết Phong vừa mất hút, sờ cằm ngẫm nghĩ. Bạch Hiên thấy ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lăng Tuyết Phong ở thang máy, không khỏi kéo hắn ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, thi đấu trước đã, đừng xen vào chuyện người khác.”
A Thụ bị đội phó Bạch kéo đi, những người khác cũng bèn nối gót theo.
Song, dù không ai hỏi ai, nhưng nội tâm mỗi người lại cực kỳ tò mò —— Lăng Tuyết Phong đột nhiên tới khách sạn tìm Miêu Thần để làm gì chứ? Không phải anh ta đang ở Thượng Hải à?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận