Lý Thương Vũ ngủ mơ mơ màng màng. Cơn sốt khiến ý thức anh rối như tơ vò. Huyệt thái dương đau hết cơn này tới cơn khác. Đầu óc như muốn nổ tung, tựa như bị một cái máy khoan khoan vào liên tục.
Cổ họng anh khô khốc, trán nóng như sắp cháy lên. Mồ hôi ra càng ngày càng nhiều, quần áo dính chặt vào người, hệt như đang ngủ trong một vũng bùn. Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Trông cơn ác mộng, anh như đang đi dưới ánh nắng chói chang giữa sa mạc mênh mông, muốn uống nước nhưng lại không tìm thấy được phương hướng.
Lý Thương Vũ vùng vẫy mở mắt, muốn tìm chút nước uống.
Nhưng anh rất bất ngờ khi thấy cửa phòng bật mở, dường như có một người đi vào.
Lý Thương Vũ bất giác nói: “Lão Chương đó à? Phiền anh rót giúp tôi ly nước…”
Người đàn ông bước nhanh tới bên giường, khẽ giơ mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán anh. Hắn nhướng mày, lập tức xoay người đi rót một ly nước ấm rồi đem tới, đỡ Lý Thương Vũ tựa vào lòng mình, nói khẽ: “Uống nước.”
—— Giọng này hình như không phải của Chương Quyết Minh?
Lý Thương Vũ gắng gượng mở mắt ra. Bóng người trước mặt có hơi mơ hồ, nhưng khí vị lãnh đạm trên người hắn và hình dáng chiếc cằm hoàn mỹ của gương mặt anh tuấn kia vẫn khiến Lý Thương Vũ lập tức nhận ra đối phương: “Lăng… Lăng Tuyết Phong?”
Lăng Tuyết Phong nói: “Ừ, uống nước đi.”
Cái ly đã được đưa tới bên môi. Lý Thương Vũ đang cực kỳ khát nước lập tức cúi đầu uống. Lúc này, yết hầu sắp cạn khô mới dễ chịu hơn một chút. Nhưng giọng nói anh vẫn rất khản đặc. Anh có chút không dám tin, nhìn lên người đàn ông trước mặt: “Sao anh lại ở đây?”
Nhìn dáng vẻ mù mờ mông lung của Lý Thương Vũ, khóe môi Lăng Tuyết Phong không khỏi cong khẽ.
—— Người này, lúc nào cũng thể hiện dáng vẻ kiên cường quả quyết, sấm rền gió cuốn. Nhất là khi đứng trên đấu trường, dũng cảm quả quyết, chiến thuật biến đổi khó lường, dường như không biết sợ thứ gì cả.
Chưa từng trông thấy dáng vẻ ngã bệnh của em ấy.
Không ngờ Lý Thương Vũ khi ngã bệnh lại trở nên mờ mịt, ánh mắt thì mơ màng…
Lý Thương Vũ thế này lại có chút đáng yêu, khiến Lăng Tuyết Phong vô cùng đau lòng, cũng rất muốn chăm nom thật tốt.
Có lẽ là người càng mạnh mẽ mới càng làm cho người khác phải lay động khi ngã xuống nhỉ? Lần đầu tiên trông thấy biểu lộ mê mang khó chịu trên mặt Lý Thương Vũ, Lăng Tuyết Phong chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp bị hòa tan.
Lăng Tuyết Phong không nhịn được vươn tay, khẽ xoa đầu anh. Khi thấy mồ hôi đã thấm ướt tóc anh, Lăng Tuyết Phong nói bằng một giọng trầm thấp mang rõ sự dịu dàng: “Tôi là bạn trai của em. Em ngã bệnh, tất nhiên tôi phải tới thăm rồi.”
Lý Thương Vũ không nghe rõ câu nói của hắn, chỉ bắt được hai chữ quan trọng nhất, “bạn trai”.
Biết người đàn ông đối diện này là người mình tin tưởng nhất, là người mình thích nhất, Lý Thương Vũ cũng yên tâm, bỏ xuống phòng bị, không khỏi vươn tay ôm lấy hắn: “Em khó chịu.”
Đây không phải là làm nũng. Anh chỉ biểu hiện ra cảm xúc chân thật nhất của mình ở ngay trước mặt người mình tin tưởng nhất.
Anh rất khó chịu, đầu óc nhức ong ong, khó chịu tới mức muốn nện đầu xuống đất giẫm cho mấy cú!
Nhức đầu khi cảm mạo tựa như bị một chiếc máy khoan khoan tới khoan lui ở bên trong. Cộng thêm việc đổ đầy mồ hôi do phát sốt, toàn bộ cơ thể anh hệt như muốn bốc cháy. Từ nhỏ anh rất hiếm khi ngã bệnh, đây còn là lần đầu tiên bệnh nặng như vậy.
Ở trước mặt đồng đội, anh không dám nói hết những cảm xúc này, sợ ảnh hưởng tới tâm trạng khi thi đấu của bọn họ.
Nhưng khi ở trước mặt Lăng Tuyết Phong, anh không cần phải kiêng dè gì.
Lăng Tuyết Phong thấy Lý Thương Vũ chau mày khó chịu, không khỏi khom xuống hôn lên trán anh. Hắn hạ giọng: “Tôi có đem thuốc tới, uống thuốc trước đã rồi nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong thì hắn lấy túi thuốc ra, cho thuốc vào lòng bàn tay theo như liều lượng hướng dẫn, đút cho Lý Thương Vũ uống. Sau đó lót gối đầu cho anh, để anh nằm xuống đầu giường, rồi vào phòng vệ sinh lấy khăn mặt thấm nước lạnh, quay lại đặt lên trán anh chườm lạnh cho hạ sốt.
Cơn lạnh buốt truyền tới từ trán khiến Lý Thương Vũ tỉnh táo trong nháy mắt. Nhìn dáng vẻ người đàn ông đã dần rõ ràng trước mắt mình, Lý Thương Vũ không khỏi hỏi: “Sao lại chạy từ Thượng Hải tới đây?”
Lăng Tuyết Phong: “Tôi có xem lịch thi đấu. Hai hôm nay Thương Lan đều có trận đấu. Em cậy mạnh như vậy chắc chắn sẽ không nói cho đồng đội, bọn họ cũng không để ý tới em. Tôi không yên tâm nên mới tự tới xem một chút.”
Lý Thương Vũ rất cảm động, nhưng vẫn mạnh miệng: “Vé bay khứ hồi đắt như vậy, đủ để mua hai xe thuốc cảm cho tôi. Anh không cần thiết phải đi một chuyến thế này.”
Lăng Tuyết Phong khẽ mỉm cười, xoa đầu anh: “Tôi cũng tới rồi. Em đừng nghĩ mấy thứ lung tung nữa, nghỉ ngơi cho tốt. Để tôi đi rót thêm nước cho em.”
Lúc rót nước về, chiếc khăn lạnh buốt đã nóng hổi do nhiệt độ cao. Lăng Tuyết Phong sờ thử nhiệt độ của khăn, rồi vào phòng vệ sinh xả nước lạnh giặt một lần. Sau đó lại cầm về đặt lên trán Lý Thương Vũ.
Lý Thương Vũ được chăm sóc cảm thấy rất thoải mái. Dù cơ thể vẫn còn hơi khó chịu, nhưng lòng cũng rất ấm áp.
Có lẽ là do người bệnh nên rất dễ dàng bị cảm động. Cảm giác có người chăm sóc bên cạnh thật tốt. Không thì anh sẽ phải nằm một mình trong khách sạn, muốn tự rót một ly nước cũng vô cùng khó khăn.
Lý Thương Vũ ngắm nhìn Lăng Tuyết Phong. Tình ý không chút che giấu nào ánh lên trong mắt.
Lăng Tuyết Phong bị ánh mắt vừa mơ màng vừa ỷ lại này của anh nhìn đến mức tim đập rộn ràng. Nếu không phải băn khoăn anh còn đang bệnh thì có lẽ hắn sẽ lập tức đè anh xuống hôn một trận.
Hắn cúi đầu xem xét, nhận ra anh đổ rất nhiều mồ hôi. Toàn bộ quần áo đều dính bết vào người. Chắc chắn đang rất không thoải mái.
Lăng Tuyết Phong thuận tay cởi quần áo giúp anh. Hắn cầm khăn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên người anh. Sau đó tìm một bộ đồ ngủ mới cho anh thay, rồi cẩn thận đắp kỹ mền lại.
Lý Thương Vũ lười động, mặc cho Lăng Tuyết Phong hầu hạ. Tới khi Lăng Tuyết Phong thay quần áo đắp chăn cho anh xong, ánh mắt anh vẫn luôn dán lên người Lăng Tuyết Phong.
Hắn không khỏi hỏi: “Em nhìn chằm chằm tôi gì đấy?”
Lý Thương Vũ nói: “Thích anh.”
Lăng Tuyết Phong: “…”
Sự thẳng thắn của người này thật khiến cho người ta không cầm lòng nỗi.
Lăng Tuyết Phong cũng không đoái hoài nữa, tiến gần lại hôn anh.
Con mèo đang bị cảm có nhiệt độ cơ thể rất cao, đó là một loại nhiệt độ gần như làm cho người ta phải tan chảy.
Lăng Tuyết Phong hôn được một nửa thì nhận ra Lý Thương Vũ không có chút phản ứng nào. Hắn cúi đầu nhìn, thế mà người này đã nhắm mắt thiếp đi. Lăng Tuyết Phong mỉm cười, vươn tay sờ nắn gương mặt nóng hôi hổi của anh, nói thật dịu dàng: “Ngủ ngon, có tôi ở đây.”
Lý Thương Vũ nghe được câu này trong lúc mơ màng, đột nhiên cảm thấy rất yên tâm. Thế là chìm sâu vào giấc ngủ.
Lăng Tuyết Phong vẫn luôn ngồi cạnh anh, liên tục chườm khăn lạnh giúp anh hạ sốt. Sau mấy lần thay đi thay lại, rốt cuộc thì nhiệt độ cơ thể Lý Thương Vũ cũng giảm bớt, cơn sốt cũng dần lui đi. Hơi thở anh đã đều đặn, hàng lông mày cũng giãn ra. Tình hình đã chuyển biến tốt hơn trước nhiều.
Lúc này Lăng Tuyết Phong mới yên tâm.
***
Lần tiếp theo anh tỉnh dậy thì đã là buổi chiều. Lý Thương Vũ nhận ra mình đang ôm lấy Lăng Tuyết Phong như bạch tuộc. Lăng Tuyết Phong bình tĩnh tựa trên giường, một tay nhẹ nhàng ôm eo anh, cực kỳ dung túng để anh quấn lấy mình, không hề tỏ vẻ khó chịu nào.
Lý Thương Vũ thì cũng chẳng hề thấy bối rối —— Vợ của mình mà, muốn ôm ngủ thì ôm thôi, ôm một cách quang minh chính đại!
Sau giấc ngủ này, anh cảm thấy tinh thần mình tốt lên rất nhiều. Lăng Tuyết Phong thấy anh nhìn mình bằng một ánh mắt sáng lấp lánh, không khỏi mỉm cười, vươn tay thử sờ trán anh: “Hết sốt rồi?”
“Ừm.” Lý Thương Vũ ngồi xuống, duỗi hai tay ôm lấy Lăng Tuyết Phong, “cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Có anh tới thật tốt.”
Lăng Tuyết Phong cũng ôm chặt anh, cảm thấy chuyến đi này của mình rất đáng.
May mà mình tới, may mà mình kịp thời tới bên cạnh em ấy ngay tại thời điểm em ấy cần mình nhất.
Lý Thương Vũ ôm đối phương một hồi rồi mới thu tay lại, anh hỏi: “Anh đột nhiên chạy tới Quảng Châu thế này. Phía đội tuyển không có vấn đề gì chứ?”
“Không sao cả, còn có đội phó Nhan. Gần đây đều chỉ huấn luyện thường ngày, không có mặt tôi cũng không sao.” Lăng Tuyết Phong dừng một chút, “em có đói không? Tôi gọi gì đó ăn nhé?”
Đúng là Lý Thương Vũ đã cảm thấy đói. Ngẫm kỹ lại thì từ tối qua tới giờ anh vẫn chưa ăn gì. Sáng phát sốt không thấy ngon miệng. Bây giờ đã hết sốt mới nhận ra bụng mình rỗng tuếch. Thế là anh lập tức nói: “Muốn ăn cháo.”
Lăng Tuyết Phong vươn tới hôn trán anh một chút rồi bảo: “Đợi tôi một chút, tôi gọi thức ăn cho em.”
Hắn nói xong thì gọi điện thoại nội tuyến, mở thực đơn của khách sạn ra gọi một chút thức ăn cho phục vụ khách sạn đem lên. Hắn còn rất tri kỷ gọi phần cháo cá mà Lý Thương Vũ rất thích, và vài món rau tốt cho tiêu hóa.
Phục vụ khách sạn nhanh chóng đem thức ăn lên. Lăng Tuyết Phong đặt thức ăn lên tủ đầu giường rồi bảo: “Em ăn đi.”
Nhưng Lý Thương Vũ lại không ăn. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Lăng Tuyết Phong.
Lăng Tuyết Phong bị anh nhìn thì rất thắc mắc: “Sao vậy? Không thích ăn à?”
Lý Thương Vũ: “Tôi là bệnh nhân.”
Lăng Tuyết Phong vươn tay sờ thử trán của anh một chút: “Không phải đã hết sốt rồi à? Ăn chút gì trước đi, cả ngày nay em chưa ăn gì.”
Lý Thương Vũ lắc đầu: “Tôi vẫn chưa hết cảm.”
Lăng Tuyết Phong: “Vậy nên không muốn ăn ư?”
Lý Thương Vũ nở nụ cười: “Sao mãi mà anh không chịu hiểu hả? Ý tôi là —— Tôi là bệnh nhân, anh phải đút tôi ăn.”
Lăng Tuyết Phong: “…”
Thật đúng là được nước lấn tới!
Thế nhưng, khi đối diện với vẻ mặt mong đợi của anh, dù biết người này đang cố ý trêu chọc mình, Lăng Tuyết Phong cũng không thể không nhận mệnh.
Hắn cầm chén cháo cá và muỗng nhỏ lên, múc một muỗng đưa tới bên miệng anh. Lý Thương Vũ lập tức há miệng, ăn hết với một tâm trạng cực kỳ tốt. Anh nghĩ —— Cảm giác được vợ chăm sóc thật tuyệt với. Hèn chi có nhiều người muốn cưới vợ tốt về nhà như vậy!
Lăng Tuyết Phong thấy anh nuốt từng ngụm cháo. So với Miêu Thần quyết đoán mạnh mẽ ngày thường, Lý Thương Vũ hiện tại thật giống với một chú mèo tham ăn đang đói lả.
Vẻ mặt vô cùng thỏa mãn của anh khiến lòng Lăng Tuyết Phong trở nên mềm nhũn —— Ước gì có thể vác con mèo to này về nuôi bên người cả đời này.
Lăng Tuyết Phong mỉm cười, tiếp tục đút cháo cho Lý Thương Vũ. Sau khi ăn hết toàn bộ chén cháo, Lý Thương Vũ lại ăn mấy cái bánh bao, rồi mới lau miệng một cách thỏa mãn. Anh bảo: “Để tôi ngồi dậy đi một chút, nằm mãi trên giường một ngày một đêm, càng nằm càng nhức đầu.”
“Được.” Lăng Tuyết Phong đỡ anh, tiện tay lại rót thêm một ly nước cho anh.
Lý Thương Vũ hoạt động gân cốt trong phòng một chút. Khi cảm thấy tinh thần đã đỡ hơn, anh lập tức mở laptop, mở trang web trực tiếp Giải hạng hai của Thần Tích ra xem thi đấu.
Trận lôi đài của Thương Lan đã tiến hành được hơn một nửa. Hai ván trước, Trác Hàng và Lê Tiểu Giang đánh với đối thủ bất phân thắng bại, điểm số tạm thời trên màn hình là 2:2. Hai bên đều phải đánh thắng một ván, đang tiếp tục đánh ván quyết định thứ ba.
Lúc Lý Thương Vũ mở trang web trực tiếp lên, Trác Hàng và Lê Tiểu Giang đang đánh vô cùng kịch liệt. Trác Hàng bùng nổ tốc độ tay siêu nhanh, thả một đống bẫy. Lê Tiểu Giang chạy xong thì từ từ vận công, mỗi một kỹ năng đều được thả rất chính xác.
Lý Thương Vũ rất ngạc nhiên khi thấy hai cậu nhóc liên thủ với nhau, xử lý Kiếm Khách đối diện trước, tiếp đó là hợp tác giải quyết nốt Bạch Ma Pháp Sư, đánh một mạch thắng được ván thứ ba.
Điểm số lôi đài cuối cùng là 4:2. Bộ độ Trác Lê của đội tuyển Thương Lan lần đầu tiên giành được thắng lợi.
Lúc nghỉ ngơi giữa trận, hai người Trác Lê phấn khích chạy xuống sân khấu nhận lời khen ngợi của mọi người.
Dù Lý Thương Vũ không ở hiện trường, nhưng khi thấy hình ảnh này, anh cũng thật sự vui mừng cho hai cậu nhóc.
Đương nhiên, đối thủ ván này là đội ngũ có trình độ khá yếu của giải hạng hai. Việc bộ đôi Trác Lê chiến thắng lôi đài này cũng không thể chứng minh hai người họ lợi hại bao nhiêu. Nhưng ít ra thì Lý Thương Vũ cũng đã nhìn thấy độ ăn ý của hai người đã tăng lên rất nhiều so với trận hôm qua. Chỉ cần tiến bộ từ từ, liên tục rút được kinh nghiệm từ những trận trước, một ngày nào đó bọn họ sẽ thật sự biến thành một bộ đôi lôi đài xuất sắc.
Lăng Tuyết Phong ngồi cạnh Lý Thương Vũ xem thi đấu chung. Sau khi đánh xong lôi đài, nhìn thấy vẻ mặt hiện lên nét vui mừng rất rõ ràng của anh, hắn không khỏi ôm lấy vai anh rồi hỏi: “Phải dẫn bốn cậu tân binh đi thi đấu có mệt lắm không?”
Mỗi một trận đấu anh đều phải suy nghĩ xem nên phái ai ra trận, để cho ai rèn luyện, chọn bản đồ nào để thích hợp với việc rèn luyện nhất, đồng thời còn phải đảm bảo cho không bị thua quá thảm dẫn tới mất điểm bị loại khỏi vòng play-offs. Chắc chắn Lý Thương Vũ đã phải tiêu tốn rất nhiều tế bào não.
Lý Thương Vũ cũng không muốn che giấu người yêu đang ở trước mặt mình. Anh thẳng thắn nói ra: “Đúng là rất vất vả. Nhưng không còn cách nào cả. Mấy đứa ấy vẫn còn nhỏ, không mài giũa một chút thì e là sẽ phải chờ bị ăn hành khi vào giải hạng nhất. Thương Lan sau này cũng sẽ được giao vào tay bọn chúng. Nhân cơ hội vẫn còn trong đội tuyển, tôi phải giúp bọn chúng tiến bộ thật nhiều càng sớm càng tốt.”
Lăng Tuyết Phong khẽ nói: “Tôi hiểu. Dù rất vất vả, nhưng em cũng bằng lòng đúng không?”
“Ừm.” Hai người liếc nhau, đồng thời cười lên.
Cả hai đều là đội trưởng, đều hiểu áp lực trên vai của nhau. Không cần phải nhiều lời làm gì, chỉ một ánh mắt là đủ.
Lý Thương Vũ nhìn người đàn ông trước mặt phải chạy ngàn dặm xa xôi để tới chăm sóc mình, không kềm được nói: “Dù thấy anh phải chạy từ Thượng Hải tới Quảng Châu rất phiền phức, nhưng tôi vẫn muốn nói… Thật sự rất vui khi anh tới đây.”
Nếu hắn không đến, tất nhiên Lý Thương Vũ cũng không sao cả. Chỉ là một trận cảm vặt mà thôi, cố chống chịu một chút sẽ qua ngay. Có điều là, lúc đó sẽ không có ai mua thuốc, rót nước, chườm lạnh, lau mồ hôi cho anh, cũng như không một ai sẽ đút anh ăn cháo, cho anh tận hưởng ưu đãi đặc biệt của bệnh nhân cấp VIP.
—— Đãi ngộ này thật sự rất tốt.
Có người đưa nước tới tận miệng ngay tại thời điểm mình rất khát nước tốt gấp vô số lần so với tự mình đứng dậy rót nước cho mình.
Nghĩ vậy, Lý Thương Vũ không khỏi rướn người, khẽ đặt một nụ hôn lên môi Lăng Tuyết Phong, rồi bảo: “Sau này anh mà ngã bệnh, tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt.”
Một lời hứa hẹn đơn giản, cũng đồng nghĩa với việc không bao giờ rời xa nhau.
Lăng Tuyết Phong cười cười, xoa đầu anh. Sau đó hắn vươn hai tay, ôm chặt anh vào lồng ngực.
Dù đàn ông có cứng rắn cỡ nào đi nữa thì cũng có lúc cần người bầu bạn.
Lăng Tuyết Phong cảm thấy rât may mắn vì mình có thể trở thành người bầu bạn bên cạnh Lý Thương Vũ ngay thời khắc anh cần được chăm sóc nhất này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận