Tối đó, sau khi về đã lâu, Lâm Vãn tuy nhìn chằm chằm cuốn sách hóa học nhưng chẳng thấy chữ nào.
Hạnh phúc bất ngờ xuất hiện như sao băng, khiến cho đầu óc người ta choáng ván. Tần Phong chui từ đâu ra trong cái nóng gay gắt, lại còn như đang giấu bí mât khiến lòng cậu như dâng trào ngàn con sóng lớn.
Tuy Lâm Vãn nội trú trong trường nhưng hầu hết buổi tự học nào, Tần Phong cũng tìm đến cậu, khi chia tay lúc nào cũng không tránh khỏi một trần nồng nàn chao đảo. Nếu ai không biết chút ít về Tần Phong, nhiều lần thấy hắn đi với mấy nữ sinh dễ thương thì chắc sẽ có lỗi giác thấy Tần Phong là một Gay trời sinh.
Nhưng Lâm Vãn không dám hỏi Tần Phong: đây là trò điên gì. Cậu sợ nếu hỏi ra thì những thứ đẹp đẽ trước mắt này sẽ hóa thành hư ảo, như hoa sớm nở tối tàn.
Nếu vậy thì cậu thà rút đầu, ở yên hưởng thụ khoảng thời gian đẹp đẽ này.
Cho dù là sĩ tử đang đối mặt thi cử thì cũng cần có thời gian nghỉ ngơi. Bởi nhà trường phải tu sửa lại phần mái nên thống báo cho giáo viên và học sinh được nghỉ cả ngày thứ bảy.
Những học sinh nội trú khác đều ồn ào vui vẻ về nhà. Còn Lâm Vãn do cha mẹ đề ở ngoài thành phốt, nên cũng có một ngày vui vẻ ở chung với Tần Phong từ sáng đến tối.
Tần Phong sáng sớm sẽ chờ ở cửa trường học, thấy Lâm Vãn ra liền vẫy tay, mặt dưa cũng tíu tít tới cạnh hắn, hỏi “Hôm nay hai ta đi đâu chơi đây?”
Tần Phong cười: :”Đi, xem chỗ anh làm việc!”
Lâm Vãn chậm rãi thu lại nét cười trên mặt, không biết tại sao cậu không hề muốn biết Tần Phong sống bằng cách gì. Lâm Vãn bừng bừng hứng thú mở cửa xe, cậu cũng không muốn tạt gáo nước lạnh vào mặt hắn nên cũng theo lên xe.
Xe chạy đến một xưởng lắp rắp xe ở vùng ngoại thành thì dừng lại. Lâm Vãn chợt thấy như lo lắng nghẹn ở cổ cuối cùng cũng biến mất.
Nếu nơi này không phải là sòng bạc hay nhà thổ thì xem ra Tần Phong đúng là làm ăn đàng hoàng. Ngay cả việc chiếc Santana kia là từ đâu ra cũng hợp lí, nhất định là do khách hàng hay đối tác tặng Tần Phong nên Tần Phong mới chạy tới khoe với mình.
Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Vãn cũng thoải mái hơn, đối với chuyện Tần Phong sinh sống ra sao cũng đầy hứng thú muốn tìm hiểu.
Vào trong xưởng, Lâm Vãn thấy trong đó có đến mấy chiếc siêu xe co rèm che, thân xe được sơn tỉ mỉ, sang trọng, cửa sổ bóng láng, phản chiếu ánh sáng chói mặt, đặc biệt có hai chiếc xe mới tinh kia càng thêm chói mắt.
Thế nhưng có vẻ những người thợ kia vẫn chưa hài lòng, tiếp tục sơn thân xe lần nữa. Lâm Vãn để ý thấy có mấy chiếc xe chưa tháo biển số, trên đó đều ghi mã số xe của vùng khác, thậm chí có chiếc mang mã của thành phố xa hơn nghìn dặm.
Không đợi cho cậu quan sát xong, Tần Phong đã kéo cậu lên tầng trên, vào phòng làm việc của hắn.
Có một người thanh niên đội nón lưỡi trai, đang cúi đầu vẽ gì đấy trên bản vẽ.
“Cương Tử này, đây chính là đứa nhóc nhà ta kể với mày đấy!” Tần Phong vừa xoay lại nói với Lâm Vãn :” Đây là người bạn anh nói đó. Tên là Viên Cương Tử, hiện đang cùng anh kinh doanh xưởng xe này”
Khuôn mặt người thanh niên tên Viên Cương Tử đó rất thật thà phúc hậu, nhưng hành động thì một chút cũng không hiền hậu gì. Gã một tay kéo Lâm Vãn ôm vào ngực, nói :“ Đã sớm nghe lão Tần kể về cưng, anh em của Tần Phong thì cũng tính là anh em của tôi, ha ha ha…”
Người “tự nhiên” thế này đôi khi rất dễ thân, đôi khi cũng rất dọa người. Lâm Vãn đơ người mặc gã ôm chặt, hai mắt trợn to bất lực nhìn Tần Phong .
Tần Phong cười rồi nện Cương Tử một đấm:”Buông ra! Con gấu nhà ngươi, còn dán vào cậu ấy thế tao không để yên đâu”.
Cương Tử quàng vai hai người:”Đi, tôi mời hai người ăn cơm”.
Ba người từ xưởng xe đến một tiệm cơm nhà nông. Tiệm này giá rất rẻ, đặc biệt có món cá sông chưng cách thủy, gà thả vườn hầm khoai tây rất ngon, có thể ăn uống thoải mái.
Đến khi ráng đỏ chiều tà che phủ, trong tiệm chỉ còn lại Tần Phong với Cương Tử lớn tiếng: “Uống nào! Dzô! Mỗi người một ly, ai chừa rượu lại là đồ con gà!”
Lâm Vãn uống đến mức say lúy túy, cả người lơ lơ lửng lửng. Cương Tử bị hơi cồn xông đến mức đảo lộn thần trí, túm lấy Lâm Vãn không tha, lớn giọng hỏi cậu chuyện trong nhà. Nghe kể tới cậu có một anh trai làm ở bộ giao thông, hai mắt gã bỗng dưng trợn to dọa người.
Lâm Vãn phóng khoáng vỗ ngực gầy của mình: ”Không thành vấn đề”.
Lúc hai người nói chuyện, Tần Phong ở một bên cúi đầu ăn gà. Nhân lúc Lâm Vãn không chú ý, hắn với Cương Tử trao đổi bằng ánh mắt một lát, tuy rằng ngắn nhưng thâm ý sâu xa.
Đến khi trên bàn ăn đầy một đống chén dĩa lộn xộn, Tần Phong với Lâm Vãn vào trong chỗ nghỉ ngơi của xưởng xe.
Vì buổi tối công nhân đều về hết, Cương Tử thì có chút vấn đề nên tự lái xe đi khỏi xương.
Trong nhà xưởng vắng vẻ chỉ còn lại hai người.
Tần Phong kéo Lâm Vãn đặt lên gường, tên nhóc này đã say rượu phát điên, ôm cổ Tần Phong khúc khích cười, vừa nhìn đã thấy bộ dạng mê trai đê tiện. Tần Phong nóng nảy nói: “Cậu buông ra, tôi muốn đi tiểu!”
Lâm Vãn chết tiệt bám dính không ta, Lâm Vãn không thể làm gì khác hơn, đành phải kéo cậu lên bàn, lấy một chai nước rỗng để “giải quyết nỗi buồn”
~~~~~~~~~~~
Lâm Vãn đã lâu không thấy “xúc xích bự” rồi, chân cậu mềm nhũng, quỵ xuống bên chân Tần Phong, chẳng biết nghĩ gì mà lại mò tới bắp đùi Tần Phong, lại bắt đầu cười khúc khích.
Tần Phong khi nãy uống nhiều rượu, lo gấp rút giải quyết “nỗi buồn”, cũng lười để ý cậu. Đã không ngại dính mùi thì thôi, thích xem thì chiều!
Nhưng ngay sau đó, hắn đưa “đồ uống” nóng hổi kia đến trên đầu mặt dưa.
Chỉ thấy Lâm Vãn vươn lưỡi ra, xuyên qua đám lông rậm rạp
-Con mẹ nó, mi làm cái gì thế?
Vừa lúc gỡ cái chai ra, Lâm Vãn liền ngậm vào toàn bộ.
Một mùi cơ thể nồng nặc hòa với mùi amoniac xông đến ót nhưng Lâm Vãn vẫn tham lam mút vào.
Tần Phong nắm chặt tay, nắm rồi lại nắm, không nhịn được nữa, một tay nhấc Lâm Vãn lên giường.
Lúc hai người kịch liệt quấn nhau, cọ xát, Lâm Vãn đột nhiên cảm thấy hậu huyệt đau nhức, một thứ nóng như lửa mạnh mẽ lấp đầy vào.
Lâm Vãn chợt tỉnh khỏi men rượu, cảm nhận rõ, mọi hành động trở nên chân thực.
Nhịn đau, cậu ôm chặt lấy người đàn ông đang ‘cưỡi sóng’ trên người mình, như sát nhập tứ chi vào tận xương cốt…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận