Cái loại cảm giác này không biết phải diễn tả thế nào, giống như cảm giác đau đớn khi rơi thẳng từ tầng 35 xuống vậy.
Thế nên lúc đi ra khỏi phòng, đầu Tần Phong ong ong, ngây người bất động đứng ở cửa.
Hắn đứng chặn ở cửa nên không ai ra vào được. Những người phía sau đã nhịn không nổi, có một ông kia tính cách cũng mạnh mẽ, trừng mắt la lên: “Người phía trước, mày bị đơ người rồi à? Đứng chặn đường như thế, thật là khó coi!”
Tần Phong từ từ xoay người lại, nhìn người vừa nói chuyện. Gương mặt ‘cương thi’ giang hồ của hắn khiến người kia nhanh chóng im lặng.
Nhìn một đám quần chúng vô tội, Tần đại ca cuối cùng cũng hồi thần, né ra rồi nói: “Tao không được thoải mái thì đm, đừng hòng ai được sống dễ chịu!”
Lâm Vãn mày thích thì vời tới, không thích nữa thì đuổi đi, đã hỏi ý kiến bố chưa hả? Được lắm, tao sẽ không để chú mày vừa ý đâu, không phải trước đây mày cứ bám lấy ông hả? Được, giờ tới lượt bố bám lấy mày!
Tần Phong tức giận đi ra đường lớn, đột nhiên di động kêu lên, hóa ra là Cường Tử gọi.
“Tần ca, cảm ơn anh, em thực sự có lỗi với anh mà anh còn cho em tiền. Em mới bị vợ mắng cho một trận, đúng là không biết đầu óc em chứa cái cứt chó gì, sao lại có thể gây tội với anh vậy chứ….”
Tần Phong không có tâm trạng nghe thằng nhóc này sám hối, vừa tiện hỏi y: “Tao hỏi mày, nếu như… tao giả sử nếu như mày khiến vợ mày đau lòng, nàng không muốn qua lại với mày nữa, nhưng mày thì vẫn còn muốn ở bên vợ mày. Thế thì phải làm sao đây?”
Khó có dịp được Tần ca hỏi nhờ ai đó. Nói thật, tuy hắn từng quen nhiều cô gái, nhưng từng theo đuổi, dỗ dành ai bao giờ. Hồi đi học thì chuyên môn chặn người ta trong ngõ hẻm, lớn lên vào đời thì dùng tiền bao mấy em gái ngực bự phóng khoáng. Ai cùng đừng hòng la lối nhăn nhó trước mặt Tần Phong, giở một chút tính cách khó ở sẽ bị hắn một cước đạp bay. Thế mà đám con gái còn nuốt nổi dạng này, quay lại giảng hòa với Tần Phong, mê mệt hắn chết đi sống lại, bảo là hắn như vậy rất manly.
Thế nhưng Lâm Vãn không phải dạng này, thằng nhóc này bên ngoài ngoan hiền bên trong bướng bỉnh. Mà ngẫm lại, xưa nay lần nào giận nhau, người khuất phục trước lúc nào cũng là hắn, chứ nếu muốn Mặt Dưa cúi đầu trước thì có chờ mười ngày nửa tháng cũng chẳng thấy đâu.
“Chuyện này mà cần phải nói ư, đương nhiên là phải dỗ rồi! Hơn nữa anh còn phải khiến nàng cảm động, phải làm bất ngờ nữa, nhất định sẽ hữu hiệu.”
Cảm động? Cảm động thế nào? Tần Phong nghĩ ngay tới cái cuốn sổ nguy hiểm kia.
Ông đây dù có liều mạng cũng phải cướp nó về, vụ này còn chưa xong với bố đâu!
Nhưng lần thất bại trước đã khiến đám người Trì Dã bị đánh động cảnh giác rồi, giờ mà muốn bắt riêng lẻ thì e là vô phương. Tên nhóc Trì Dã giờ đã vào trong công ty của thương nhân về bất động sản lớn nhất thành phố, mười ngày nửa tháng không thấy ló mặt ra. Tần Phong canh ở cửa hoài cũng chỉ có thể thấy cái tên Thường Thanh kia và Bạch Uy ra ra vào vào.
Trong lòng Tần Phong hiểu rõ, nếu như hai người này biến mất, cái cậu Trì Dã kia sẽ như con rùa bị vỡ mai, chỉ còn là miếng thịt để người ta tới xâu xé.
Tần Phong tìm một chút dụng cụ rồi lẩn tới dưới bãi đổ xe, trên đường thuận tiện đập phá mấy thứ để tự chế công cụ. Mấy kỹ thuật này với Tần Phong mà nói là dễ như trở bàn tay, dù sao hắn cũng có kinh nghiệm mấy năm đi trộm xe mà, thạo nghề lắm!
Xe của vị chủ tịch Thường kia nhìn rất ngon nghẻ, trông rất bắt mắt ở bãi đổ xe. Tần Phong dùng công cụ để nạy mở cửa xe, sau đó động tay với bộ phận phanh xe, sau đó khóa cửa xe lại như cũ.
Sau khi làm xong hết, Tần Phong ngồi trên ghế dài bên đường kiên nhẫn chờ. Chỉ chốc sau, tới giờ tan làm, chủ tịch kia ra đi lấy xe.
Nhìn từ ngoài kính thủy tinh thì thấy người lái xe là thằng nhóc họ Bạch, bên cạnh đúng là Thường Thanh, tên nhà mới nổi kia.
Tần Phong búng tay cái tách! Này là một mũi tên trúng hai con nhạn! Quá ngon!
Có điều tới tối, Tần Phong hết vui nổi rồi. Cái tên Thường Thanh kia không biết ăn cái quái gì mà khỏe vãi, đm mạng lớn thật, thế mà bình an trở về với vài vết thương thôi.
Có điều trời không tuyệt đường người, qua một ngày, Tần Phong nhận được điện thoại từ bạn đua xe ngày trước.
“Tần Phong, có một cơ hội kiếm tiền nè, mày có nhận không?”
Tần Phong không có hứng nhận việc, đang định từ chối thì nghe được một cái tên, hắn lập tức thay đổi ý định.
“Ông chủ người ta không chịu khai danh tính, nhưng mà tao cá với mày, đây là một con cá lớn, là Thường Thanh đó! Mày chắc cũng nghe tới rồi ha? Đúng là kim chủ toàn thân phát ánh hào quang! Tần Phong, tới lúc đó mày chặt chém giá lên cũng không thành vấn đề!” Người kia chỉ sợ Tần Phong không nhận, vội PR đủ điều.
Nếu không phải do ông chủ lớn nhấn mạnh độ khó của công việc rất cao, kĩ thuật lái xe phải cực tốt, thì làm tới tới phiên Tần Phong chứ, bản thân hắn đã sớm nhận việc ra trận luôn rồi.
Hóa ra sau khi Thường Thanh trải qua tai nạn xe cợ, càng ngày càng cảm thấy không yên tâm về sự an toàn của Trì Dã. Thế nên hắn nghĩ ra kế “Man thiên quá hải” (*) để tạo ra tai nạn giúp Trì Dã giả chết.
(*) Man thiên quá hải: tạm dịch là dối trời vượt biển, là một trong 36 kế của Binh pháp Tôn Tử, ý muốn nói là ta phải tung hoả mù để đối phương không biết ý đồ thật của ta, làm đối phương buông lỏng sự phòng thủ để giúp ta đạt được mục đích
Tần Phong hưng phấn tới đỏ cả mắt, này đúng là cơ hội từ trên trời rơi xuống đó!
Sau khi Tần Phong luyện tập trên con đường núi non hiểm trở thì cuối cùng cũng tới lúc chính thức “Biểu diễn”. Tại một WC của cây xăng, Tần Phong sau khi đổi quần áo với Trì Dã thì Trì Dã giao mật mã của cái két sắt màu đen cho Tần Phong.
Tần Phong đoán trong này chính là cuốn sổ đã hành hạ Lâm Vãn vật vã, không nhịn được cảm thấy máu nóng sôi trào.
Tần Phong đội lốt Trì Dã chạy như bay trên đường, cách những chiếc xe đuổi theo đằng sau môt khoảng xa.
Hắn biết rõ người trong những chiếc xe phía sau đều là người của Lâm Vãn, chỉ cần lúc này hắn dừng lại, giao mật mã ra, như vậy thì Lâm Vãn sẽ an toàn.
Nhưng bây giờ hắn làm chuyện ngoài dự đoán, khiến cho Lâm Vãn phải cảm động dữ dội chút, khiến y cảm nhận được hắn đã trải qua nghìn khó vạn hiểm thế nào để giải nạn cho y. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Phong càng cảm thấy, Lâm Vãn nhất định sẽ lại chấp nhận hắn. Tới lúc đó, Nhị Minh Nhị cẩu gì cũng cút sang một bên, trên gường của Lâm Vãn chỉ có chỗ cho Tần đại ca hắn thôi.
Lúc chạy đến khúc cua trên đường đèo, Tần Phong theo kế hoạch đã diễn tập, để xe tông thẳng vào hàng rào chắn, còn bản thân hắn thì nắm chắc thời cơ nhảy ra khỏi chiếc xe tử thần.
Nhưng cuộc đời này không thể nói trước được gì, như trong phim hành động nhìn cảnh diễn viên thực hiện lưu loát vậy chứ thực tế ngoài đời không được mấy ai làm được như thế, có biết bao cascader đã thành thi hài, tan xương nát thịt rồi.
Khi hắn thấy tới thời cơ rồi, định nhảy ra khỏi xe thì mũ áo khoác không may bị vướng vào móc dây an toàn.
Bởi vì thời gian rất nhanh, Tần Phong bị quán tính giữ lại, đầu đụng vào cửa xe, sau đó chịu chung số phận với cái xe, rơi vào trong dòng nước sông chảy xiết.
Trong giây phút khi bị nước tràn vào mũi, Tần Phong mơ hồ nghĩ: “Đm, này thì đúng là cuộc đời mà, chuyện đéo gì cũng có thể xảy ra!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận