Bệnh viện là một nơi chả có gì thú vị, trần nhà toàn cũng toàn một dạng y nhau. Tần Phong hùng hổ mở mắt cũng chỉ có thể nhìn trần nhà trăn trối.
Tại vì bị đụng đầu, cổ bị tổn thương, chỉ có tròng mắt còn linh hoạt cũng không tệ, ít nhất cũng khỏi phải lo lắng nhìn quanh, nghe ngóng nữa.
Hắn hình như là được thủ hạ của Lâm Vãn vớt lên, hình như hôn mê khoảng hơn một tuần, hình như là …
Tại sao cái gì cũng toàn ‘hình như’? Vì từ khi hắn mở mắt ra, bên cạnh chỉ có một đám y tá hỏi gì cũng không biết, cũng không thấy ai quen hết.
Sau đó, tới khi Cương Tử tới, hắn mới biết sơ sơ tình hình trước mắt.
Lâm Vãn chưa hề tới, cho dù hắn vì y mà mém bỏ mạng cũng không thể khiến y có chút cảm động.
Tần Phong bỗng nghĩ, nếu như hắn chìm vào đáy sông, không lên được nữa thì Lâm Vãn sẽ thế nào?
Nghĩ đến chuyện này tự nhiên lại có cảm giác muốn chết quách cho rồi.
“Lâm tổng tới rồi, chỉ có điều y tới phòng bên cạnh thăm Vương tổng thôi.”
“Vương tổng?” Tần Phong ráng sức mở miệng.
“Ừ, là Nhị Minh, chẳng phải hắn bị mày đánh trọng thương sao! Vẫn luôn nằm viện từ đó tới giờ…”
“Đm!” vì dùng sức quá mạnh, cái cổ lập tức đau như bị kim đâm. Nhưng Tần Phong mặc kệ điều này, giờ hắn chỉ muốn dùng sức rống một tiếng, lấy tinh thần đập chết Nhị Minh đi!
Cương Tử luống cuống đè hắn lại, nói: “Mày đừng kích động, Lâm tổng lập tức sẽ qua thăm mày, nếu cổ mày mà không cử động nữa thì coi như cũng toi cái đầu luôn đầy!”
Lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Lâm Vãn thản nhiên đi vào. Thấy Lâm Vãn vào, Cương Tử lập tức thức thời mà đứng lên đi ra ngoài, chừa không gian lại cho đôi ‘huynh đệ’ lắm drama này.
Tần Phong dỗi, nhắm tịt hai mắt lại. Hắn không muốn nhìn thấy Lâm Vãn, sợ nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của y.
Mà Lâm Vãn sau khi vào phòng vẫn rất yên lặng.
Nhưng không được bao lâu, Tần Phong cảm thấy mặt mình ươn ướt, hắn mở mắt ra thì vừa thấy Lâm Vãn đang khóc.
Lâm Vãn lúc nhỏ rất thích khóc, ngày trước hắn hay chọc y như con gái, nhưng giờ hắn phát hiện, hóa ra Lâm Vãn khóc còn trông đẹp hơn Lâm Vãn cười.
“Anh tưởng anh là hồ ly, có tận chín cái mạng hả? Còn dám phóng xe? Sao không nhảy trực tiếp xuống vực cmn đi!”
Tần Phong hiểu rõ, nếu Lâm Vãn đã khóc nghĩa là y đã cảm động.
Xem ra Cường Tử cuối cùng cũng hiến kế hữu dụng.
“Cũng tốt, tôi đi nhảy vực thăng thiên rồi, cậu sẽ được thoải mái sánh đôi chim chuột với Nhị Minh!” Tần Phong nằm trên gường bệnh ráng nâng cổ thật ra cũng rất đáng yêu.
Lâm Vãn nhìn Tần Phong, dùng tay sờ sờ đôi môi khô tróc của hắn, bỗng đưa mặt tới, nhẹ nhàng hôn Tần Phong.
Nhưng chỉ là cái hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, không đợi Tần Phong hé miệng, Lâm Vãn đã lại ngồi thẳng lưng.
“Tôi và Nhị Minh chia tay rồi.”
Tần Phong trợn to mắt, thấy Lâm Vãn cũng không có vẻ gì như đang giỡn, trong bụng vui mừng hả hê.
“Nhưng nói thật, lý do không phải vì anh. Tôi thực sự có lỗi với Nhị Minh, cho nên không muốn dây dưa làm khổ, làm lỡ hạnh phúc của y nữa. Tần Phong, bây giờ anh thích tôi ư? Anh phải hiểu rõ đó là loại yêu thích nào.”
Tần Phong nhìn mặt Lâm Vãn, kiên định nói: “Thích.”
Hắn sẽ không vì người thứ hai mà để bị trúng đạn, phải phóng xe mạo hiểm nữa! Một chữ ‘thích’ thôi nhưng chứa đựng ý nghĩa lớn lao.
“Vậy anh có muốn ở với tôi cả đời không?”
“Muốn”
Lâm Vãn nghe thế, hiểu ý, cười. Tần Phong nhìn chằm chằm nụ cười của Lâm Vãn, bỗng lại nghĩ Lâm Vãn dù cười hay khóc đều rất dễ nhìn.
“Tốt lắm, bây giờ tôi đang độc thân, nếu anh thích tôi thì hãy lại theo đuổi tôi đi!”
Tần Phong im lặng một lúc lâu, nhìn Lâm Vãn nói một cách kiên định: “Được!”
Lâm Vãn ra khỏi bệnh viện, ngồi xe trở về nhà. Y cởi áo khoác, trực tiếp đi lên gian phòng mới được trùng tu một tháng trước trên lầu hai.
Gian phòng được thiết kế kĩ lưỡng, kế bên phòng ngủ còn có một cái phòng tập thể thao nhỏ, bên trong đó có một cái bao cát rất to. Đây là thứ y đặc biệt căn dặn nhà thiết kế làm.
Tần Phong thích quyền anh, như vậy trong lúc mình nằm đọc sách thì hắn có thể vung quyền luyện tập.
Hơn nữa, Tần Phong sau khi vận động sẽ có một thân đầy mồ hôi, mùi mồ hôi chính là hương kích dục tốt nhất. Mình có thể ôm lấy hắn, liếm sạch mồ hôi dọc theo xương quai xanh.
Tưởng tượng như thế, Lâm Vãn không khỏi cảm thấy rạo rực cả người, không tự chủ được mà nắm lấy phần hạ thân xích lõa phía dưới.
“Tần Phong…” theo tiếng thở dốc, một dòng chất lỏng phun ra.
Tần Phong vẫn luôn à đối tượng ý dâm duy nhất từ nhỏ đến lớn của y. Hơn nữa bây giờ rốt cuộc y cũng đã có được toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của hắn.
Nghĩ tới đó, Lâm Vãn ngã vào trên chiếc gường lớn được đặc biệt làm riêng, hài lòng thủ thiếp đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận