Khu vực trung tâm - Trước cổng thành
Cự Giải gần như cảm động đến phát khóc khi nhìn thấy Song Tử và Nhân Mã xuất hiện sau cánh cổng lớn. nếu không phải họ thì cô cũng đã chuẩn bị tinh thần nghênh chiến với bọn phản loạn rồi. Nhưng giờ đây Nhân Mã đang cười toe toét với cô, Cự Giải cảm thấy xúc động muốn chết!
Mà cũng chẳng riêng gì cô, toàn quân đằng sau người nào người nấy đều thầm thở phào. Gì thì gì chứ chẳng ai tự nhiên muốn 'choảng' nhau với kẻ khác cả!
Cự Giải xuống ngựa, lao như bay đến ôm chầm lấy Nhân Mã. Sự vui mừng như lan tỏa đến từng tế bào trong người cô vậy. Sự sung sướng không nói nên lời kéo trái tim đang lơ lửng của cô trở về chỗ cũ. Cô đặt niềm tin vào phương Tây, và đã không thất vọng. Nghe tiếng dân chúng tung hô, tiếng chiêng trống ăn mừng mà như được hồi sinh. Cảm giác này, đã quá lâu Cự Giải không có.
Nhân Mã bị ôm đến khó chịu, vỗ vỗ lưng Cự Giải ra hiệu cho cô bỏ ra. Cự Giải nhận ra bản thân đang thất lễ nên vội điều chỉnh, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt được. Cô hắng giọng mấy lần mới nói:
“Thật tốt quá Nhân Mã! Tớ cứ tưởng sẽ phải đích thân ra trận đấy!”
Nhân Mã cười cười, không nói thêm gì mà quay ra sau, chỉ chỉ hai anh em Sư Tử cùng đoàn người phương Nam. Cự Giải lúc này mới giật mình, bước về phía đó.
“Thật thất lễ, thật thất lễ!” - Rồi cô chìa bàn tay trắng như ngọc ra, đồng thời hơi cúi người chào, Sư Tử lập tức đưa tay ra, nắm nhẹ lấy bàn tay Cự Giải. Anh cảm thấy bản thân siêu may mắn. Mới đây khi đến phương Tây cũng được bắt tay Nhân Mã, giờ lại có duyên bắt tay với một mỹ nhân bậc nhất khác.
Không sai, là mỹ nhân! Người đứng trước mắt Sư Tử bây giờ có nước da trắng ngần, không những không làm cô trở nên yếu đuối mà còn khiến sự lạnh lùng từ trong cốt tủy của Cự Giải được tô đậm. Ngũ quan sắc sảo nhưng không kém phần thanh tú. Cô không trang điểm, lại bọc mình trong bộ binh phục khiến cho khí chất của một bậc Nữ Vương toát lên mạnh mẽ. Đôi mắt hai màu sâu hun hút, lấp lánh vì vui mừng, cuốn cả người khác vào niềm vui của cô.
Sư Tử cứ một mình chìm đắm như vậy, chẳng hay biết đang có vô số ánh mắt nhìn vào anh.
Bỗng nhiên cảm thấy có khuỷu tay ai đó đẩy nhẹ bên sườn, lúc này Sư Tử mới chợt bừng tỉnh. Anh...vẫn đang nắm tay Cự Giải nãy giờ! Chết thật, mất mặt quá! Sư Tử bỏ vội tay ra, biểu tình lúng túng khó giải thích. Nét khó xử của Cự Giải may thay không quá rõ, cũng mất dần, cô liền quay sang bắt tay với Thiên Bình.
Song Tử nhìn Sư Tử, môi nhếch lên nụ cười âm trầm kì lạ.
Sau khi 'thủ tục' chào hỏi hoàn thành, Cự Giải cho lính đưa đoàn người vào Thánh Điện trước, còn mình thì ở lại sắp xếp và chỉ đạo những công việc còn lại từ phía biên giới.
Hoàn thành xong tất thảy, Cự Giải lập tức quay về. Vì công tác chuẩn bị đón tiếp đã được thực hiện tốt nên cô không quá lo lắng vấn đề này, điều cần quan tâm lúc này là hội nghị liên minh, cô phải trở về nhanh để hoàn tất một số việc.
Cuối cùng...cuối cùng, đã đến ngày này. Năm mươi năm tròn, khoảng thời gian cả phương Bắc sống trong bóng tối, ba năm chịu cảnh bị phản loạn đè đầu cưỡi cổ....tất cả những thứ này, hôm nay sẽ được hoàn trả đầy đủ, không thiếu một phân nào!
------------------------
“Thật sao?”
Trong căn phòng thiết kế sang trọng với màu chủ đạo là vàng và trắng, một kẻ hầu đang cung kính cúi đầu báo cáo với người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc vàng chói mắt.
“Vâng, theo thông báo thì họ đã vào đến Thánh Điện. Buổi hội nghị sẽ được tổ chức vào đầu chiều nay ạ.”
Người phụ nữ nhếch mép cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, một quả anh đào trượt vào trong miệng cô ta, tạo nên cảm giác rợn người. Người phụ nữ phất tay, tên hầu lập tức ra ngoài.
Cô ta đứng dậy đi về phía căn phòng nhỏ phía góc trái giá sách. Ngón trỏ đưa lên vẽ ra một hình tròn, miệng cô ta lẩm nhẩm đọc câu gì đó, hình tròn sáng lên rồi lại tắt. Lúc này người phụ nữ mới đẩy cánh cửa ra.
Đằng sau cánh cửa là một căn phòng đơn. Căn phòng không bật đèn, chỉ có ngọn đèn bàn với chút ánh sáng lờ mờ một góc nhỏ cuối giá sách kiểu Âu. Người phụ nữ lần theo ánh sáng đi về phía đó.
“Cha!”
Cô ta gọi một tiếng, thân ảnh đang nấp trong bóng tối không nhanh không chậm xuất hiện cùng một cây trượng dài, vẫn còn vương chút bột ma pháp. Đó là một lão già tóc bạc phơ nhưng ánh mắt hãy còn tinh anh và sắc lạnh. Ông ta không đáp lại cũng chẳng nhìn người phụ nữ, cầm cây đèn lên đi ra bên ngoài. Người phụ nữ theo sau, vừa đi vừa nói:
“Cha, xin cha đừng lạnh nhạt với con như thế được không? Dù sao con cũng là con gái cha.”
Ông lão bật cười:
“Con? Ta chưa bao giờ có đứa con nào như ngươi. Giam giữ và tra tấn cha mình, ta chưa từng có đứa con nào như vậy!”
Chất giọng khàn khàn già nua vang lên, dù không còn lớn như trước nhưng cũng đủ làm người khác phải nể mấy phần. Người phụ nữ không lấy làm tức giận, trái lại còn thản nhiên ngồi xuống ghế, vắt chéo chân lên rồi nói:
“Cả phương Nam và phương Tây đều đến rồi, hội nghị sẽ được tổ chức vào chiều nay.”
Ông lão có hơi giật mình nhưng không biểu hiện, chỉ chăm chú hơn vào câu nói tiếp theo của người phụ nữ.
“Tổ chức xong hội nghị sẽ là giây phút kết thúc của con bé đó. Quân đội phía biên giới sẽ hợp nhất với quân đội trong vùng trung tâm, chính con sẽ là người hạ bệ con nhóc thối tha Cự Giải!”
Ông lão cười cười không nói.
Nếu cô ta mà biết bây giờ đội quân biên giới hai vạn người mà cô ta tin chắc là đã lên đường tiến vào vùng trung tâm giờ đều đã ở dưới mồ hết, thì không biết cô ta sẽ có phản ứng gì đây?
Người phụ nữ không quan tâm lắm đến biểu hiện của ông lão, nói xong thì dường như chán ghét quá, lập tức đứng dậy ra ngoài. Cô ta chắc chắn sẽ rất hối hận, hối hận vì không quan sát kỹ biểu cảm đắc thắng xuất hiện rõ ràng trên mặt ông lão, hối hận vì quá tự tin vào kế hoạch của mình, nếu không số phận cô ta trong tương lai gần cũng không thảm như vậy!
----------------------
Phòng hội nghị
Nhân Mã buồn chán ngồi gục xuống bàn tròn trong phòng, tay nghịch nghịch mấy lọn tóc xoã xuống. Cô ghét nhất là phải chờ đợi, cảm giác chờ đợi luôn khiến lòng người nôn nao khó tả. Nhưng biết sao giờ, Cự Giải bảo đợi là phải đợi, không được cãi. Nhân Mã rất ư là ngoan ngoãn không lên tiếng than ngắn thở dài, chỉ ủ dột kéo đến một đám mây lớn mà thôi.
Song Tử nhìn em gái cười cười, đuôi mày khẽ nhếch, trong mắt mãi mãi vẫn là vẻ dịu dàng không nói hết. Cự Giải trong lúc khẽ đưa mắt nhìn lên thì bắt gặp cảnh này. Không phải cô chưa từng thấy Song Tử cười, nhưng nụ cười ấm áp ấy, vĩnh viễn chỉ hướng về một người. Cô hơi thở hắt ra, lại chuyển ánh mắt về phía hai người còn lại trên bàn tròn.
Thiên Bình không có vẻ gì là sốt ruột hay chán nản, yên lặng ngắm nhìn những bức điêu khắc và trạm trổ trên mặt bàn. Vẻ im lặng của cô luôn làm cho người khác thấy an lòng. Cự Giải cũng phải thừa nhận Thiên Bình rất đẹp. Cô có vẻ đẹp của một nàng công chúa thanh lệ thoát tục mà không mất đi vẻ ngọt ngào tinh nghịch của một cô em gái.
Cự Giải thấy ngưỡng mộ những người như Thiên Bình. Có anh trai bảo vệ, có thể dựa dẫm, có thể làm nũng, còn có thể nhận được sự yêu thương mà không ai sánh được.
Cự Giải cảm thấy bản thân thật vô lý, nhưng không hiểu sao, mỗi lần thấy những cặp anh em như vậy, cô luôn thấy buồn lòng.
Cô dần đưa mắt sang Sư Tử. Anh nhìn an ổn và trầm ngâm, ánh mắt anh hướng về phía ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì mà mày kiếm nhíu lại. Anh chỉ ngồi đó mà cũng toát lên vẻ thành thục khó giải thích, tựa như không màng thế sự nhưng lại biết rất nhiều.
Cự Giải nheo mắt, biểu cảm trên mặt khẽ cứng nhắc, hơi thở có chút mất ổn định. Cô nắm tay thành nắm đấm, rời tầm mắt khỏi bóng dáng Sư Tử, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng hội nghị. Cô cảm thấy lồng ngực như nghẹn cứng. Cảm giác khó chịu muốn ra tay đánh người được cô tận lực dằn xuống, cổ họng cảm tưởng như có bàn tay vô hình thít chặt lại, muốn giãy giụa cũng bất lực. Cự Giải cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại. Hồi sáng nay, khi bắt tay Sư Tử lúc ấy, suýt chút nữa cô đã hất văng tay anh ta ra. May mắn thế nào mà kìm lại được, nhưng cũng làm cô khó chịu muốn nổ tung.
Cự Giải không hiểu, vì sao Song Tử có thể thành lập liên minh với Sư Tử, trong khi anh còn khó chịu hơn cô gấp bội?
Đến đây, trong trí não bỗng xuất hiện suy nghĩ khác. Cô nhớ tới Phương Đông. Không biết họ có biết chuyện cô cùng Song Tử chỉ trương liên minh với Phương Nam không nhỉ? Cự Giải không dám nghĩ tiếp. Nếu họ biết, hẳn sẽ phải tức giận lắm. Cự Giải hiểu bọn họ còn hơn cả bản thân cô nữa là...
Lại một tiếng thở dài...
Thảm hại quá...
'Cạch'
Một tiếng vặn chốt cửa khe khẽ vang lên, xua tan bầu không khí im lặng giữa năm con người đang suy tư, cũng thành công di dời sự chú ý của Cự Giải khỏi vấn đề này.
Người hầu lập tức đưa vào mấy tập văn kiện dày cộm. Tất cả lấy lại tinh thần chuẩn bị bước vào cuộc họp thì bỗng nhiên trong hành lang rộng lớn trước phòng hội nghị truyền đến tiếng giày lanh lảnh nhức tai.
Cự Giải lập tức vỗ trán. Sao mà cô lại quên được ả đàn bà kia chứ?
Chưa kịp phát ngôn câu gì thì bước chân cô ta đã tiến vào. Mặt mày Cự Giải nhăn lại, lâm vào thế bí, không biết giải thích làm sao cho mấy người kia.
Nhưng cũng chẳng đợi cô lên tiếng, người có biểu tình kích động nhất đến mức bật dậy - Nhân Mã - đã giơ tay chỉ thẳng mặt người phụ nữ vừa đặt chân vào phòng và quát lớn:
“Mày! Sao mày có thể đến đây?”
Không như cô, mấy người còn lại không có vẻ kích động, nhưng biểu cảm ai nấy đều rất phong phú. Khuôn mặt Cự Giải từ nhăn nhó chuyển sang cứng đờ. Song Tử khẽ nheo mắt, môi kéo lên nhưng không sao nhìn ra đó là nụ cười. Sư Tử và Thiên Bình cùng có một biểu cảm, ngơ ngác không hiểu chuyện.
Nhân Mã cứ như dùng hết sức bình sinh hét thẳng vào người phụ nữ kia. Cô tức đến nỗi mặt đỏ gay, ngón tay thon dài chỉ vào mặt người phụ nữ tóc vàng hơi run lên vì giận. Một cánh tay còn lại của Nhân Mã nắm chặt lấy mép bàn, kìm lắm mới không bóp nát nó. Cô dường như quá ghê tởm cái bản mặt dày son dày phấn kia, mắt tóe lửa hừng hực muốn đốt cháy nó, cho nó biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
Còn định nói nữa thì chợt bị kéo bởi một bàn tay. Lực tay không lớn nhưng Nhân Mã bất tri bất giác nghe lời, ngồi vào ghế, chỉ duy nhất ánh mắt vẫn còn dán chặt vào ả đàn bà đứng sững ở cửa phòng.
Song Tử đợi cô quát hét xong mới nhẹ nhàng đưa tay kéo cô ngồi xuống. Chỉ một hành động nhỏ mà chứa bao yêu thương sủng nịnh. Nhưng ánh mắt anh lại như có như không đâm thẳng tới vị trí của người phụ nữ kia, lạnh lẽo và cơ man là khinh bỉ, làm cho những lời nói phản bác lại Nhân Mã khi nãy vừa mới tới đầu lưỡi đã phải nhẫn nhịn nuốt trở về.
Mới bước vào mà đã hứng trọn câu quát tháo không rõ nguyên nhân của Nhân Mã, ả đàn bà kia bỗng chốc chẳng biết phải xử trí thế nào. Bây giờ đi ra thì không ổn, sẽ làm cho mấy người Phương Nam nghi ngờ, mà tiếp tục đi vào thì chỉ sợ với cái thái độ kia của Nhân Mã, ả khó lòng bước ra khỏi đây lần nữa. Thế là, ả đứng im như phỗng, không dám có bất kì hành động nào có thể gây ra bất lợi cho ả nữa. Ả nở nụ cười, nhưng vào mắt mấy người ở đây, nếu không phải khó hiểu thì cũng là khinh bỉ và lạnh lẽo.
Nụ cười của ả bắt đầu méo xệch, nhìn còn khó coi hơn khóc.
Sư Tử đã từ trạng thái kinh ngạc không hiểu đang xảy ra chuyện gì chuyển về như ban đầu, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt hình như lại tăng thêm vài phần.
“Xấc xược! Lại có kẻ dám đến hội nghị cấp cao quấy rối sao?”
Tiếng quát âm trầm bật ra từ miệng anh dọa cho người phụ nữ kia run bắn, thôi không cười nữa.
Thiên Bình cũng lấy làm lạ. Vừa rồi làm cô giật mình. Cô ta là ai mà gan thế không biết? Xông vào tận đây mà không có sự cho phép, chán sống sao? Thật là biết chọn cách chết nha.
Người phụ nữ không biết vì sao lại bị mắng chửi thẳng mặt như thế. Trong suy nghĩ của ả, đây là nơi mà ả có quyền được vào, ả đang nắm trong tay vận mệnh Phương Bắc cơ mà. Tuy có hơi hốt hoảng lúc đầu nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh:
“Tôi, tôi được cho phép của Cự Giải mới đến. Xin chà—“
“Câm miệng! Mày còn nói nữa đừng trách tao xé nát mày ra!”
Ả im bặt.
Trong phòng hội nghị rộng lớn nhất thời không có bất kì tiếng động nào.
Qua một lúc, bây giờ Cự Giải mới phá vỡ sự im lặng:
“Song Tử, Nhân Mã...là tôi cho phép cô ta đến đây dự buổi hội nghị này. Hai người có thể...không để ý được không?”
Nhân Mã trợn mắt như muốn rơi cả ra ngoài, nhìn chằm chằm cô một lúc rồi lên tiếng:
“Giải, cậu việc gì mà phải cho người phụ nữ này tham gia? Cô ta hại cậu bao nhiêu như vậy vẫn chưa đủ sao? Giờ lại còn muốn cô ta biết hết mọi thứ ở hội nghị cơ mật này sao?”
Cự Giải im lặng. Nhân Mã cũng biết chuyện của cô, vấn đề đến giờ cô chưa giải quyết được, chính vấn đề này đã ảnh hưởng rất nhiều đến sự trị vì của Lăng Thuỷ - Community đứng đầu Phương Bắc, cũng là Community mà Cự Giải lãnh đạo. Nhưng không thể cho Nhân Mã biết được kế hoạch mà cô và Song Tử đã bàn trước đó. Thời cơ thích hợp, cô sẽ nói cho Nhân Mã.
Cơ mà có kẻ không thức thời. Có lẽ ả đàn bà kia không chịu được sỉ nhục từ miệng Nhân Mã nữa, bất chấp lên tiếng:
“Du Phong Nữ Vương! Xin cô đừng nói như thể tôi xấu xa lắm như vậy. Tôi hại Giải Giải khi nào? Cô không nên nghe từ một mình Cự Giải rồi phán xét tôi như vậy. Con bé là em gái tôi, sao tôi có thể...có thể...”
Câu sau ả ta không thốt được lên nữa. Bởi vì không chỉ Nhân Mã, mà ánh mắt như dao sắc lạnh, âm tàn lãnh khốc của Cự Giải cũng đâm hết lên người ả ta, không chừa lại một chút ánh sáng trong đôi con ngươi hai màu tuyệt đẹp ấy nữa.
Hai từ 'em gái' đã hoàn toàn chọc giận Cự Giải. Cô chầm chậm đứng lên khỏi ghế, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hai vị khách Cực Nam, vung tay đánh thẳng một quyền vào giữa ngực ả đàn bà.
Ả đàn bà này, sao có thể gọi một tiếng 'em gái' nhẹ tênh như vậy? Sao ả có thể tự nhiên nhận cô làm em gái ả như thế?
Vị trí chị của cô, chỉ có chỗ cho một người duy nhất mà thôi. Cự Giải không cho phép bất kì ai chiếm mất vị trí này. Không cho phép! Không được phép!
Cú đấm đánh bay ả đàn bà vào góc phòng hội nghị. Ngoài Song Tử và Nhân Mã, dường như cả Thiên Bình cũng như Sư Tử đều giật mình trước cú đánh bất ngờ của Cự Giải.
Nhưng....điều làm mọi người bất ngờ hơn, đó chính là...ả ta vẫn đứng vững!
Ngoài vết cháy xém trên áo do lực từ cú đánh, nhìn ả không có vẻ gì là bị thương.
Nhân Mã và Song Tử cùng lúc nhăn mày. Song Tử định lên tiếng, nhưng ả ta đã tranh nói trước:
“Mày bây giờ còn dám đánh cả chị nữa cơ đấy? Cự Giải, có biết hậu quả của việc mày vừa làm không?”
Giọng ả ta không nhanh không chậm vang vọng khắp phòng.
Cự Giải nghe xong chỉ cúi đầu, không rõ biểu cảm.
Ả đàn bà hài lòng nhếch môi, nhưng ngay lập tức tắt ngóm. Bởi vì...ả nhìn thấy....Cự Giải đang cười!!? Ả ta hoảng lên. Nụ cười này làm ả lạnh gáy, một dự cảm không lành chợt ập đến.
“Cô đang mong chờ cái gì vào hôm nay vậy, Thủy Xà?*”
Thủy Xà bất ngờ trước thái độ của Cự Giải. Ngay lập tức vỡ lẽ, cuống lên nhìn về phía chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường. Giờ này chưa hề có thông báo gì về tình hình của đoàn quân hai vạn người từ biên giới....
Ả đờ người.
“Ha, Thủy Xà, mày phải biết, tao đã bỏ ra một ít sức để giúp mày 'dọn dẹp' đống quân lính vô dụng kia đấy. Vui lên đi, ít ra bây giờ mày cũng đã được nghe chút thông tin về chúng.”
Giọng nói pha lẫn tiếng cười châm chọc của Nhân Mã cứ như búa tạ đánh thẳng vào Thủy Xà.
“Sao...có thể? Sao có thể!!!” - Ả gào lên với Nhân Mã. Đáp lại, cũng chỉ là tiếng cười khinh bỉ.
Nhưng gần như ngay lập tức, thân ảnh Nhân Mã biến mất trước mắt ả. Thủy Xà nhận ra, định di chuyển bước chân, nhưng không kịp nữa...
'Bộppp'
Một cú đánh nặng nề rơi vào gáy ả, Thuỷ Xà đau điếng ngã vật xuống sàn. Nhân Mã vẩy vẩy tay như sợ bẩn, từ trên nhìn xuống Thuỷ Xà, ánh mắt coi thường và khinh miệt. Cô giơ một bàn tay ra trước mặt Thuỷ Xà, một vòng tròn phép màu xanh lá nhạt hiện ra.
Thủy Xà phát hoảng, toan giãy ra khỏi bàn tay ma quỷ kia, nhưng ả ta chưa bao giờ là đối thủ của Nhân Mã, liền nhanh chóng bị đè lại. Lực tay Nhân Mã rất lớn, cơ hồ muốn bóp nát bả vai ả. Vòng phép màu xanh lá đưa tới miệng Thuỷ Xà, dán chặt nó lại.
Thủy Xà như lên cơn động kinh, uốn éo người cố gắng thoát khỏi Nhân Mã. Mà Nhân Mã nhìn ả như thế, thấy vẫn chưa hả dạ, ả vẫn còn quậy được. Liền sau đó rút ngay cái roi để ở bên hông, hướng Thuỷ Xà hung hăng quất xuống.
Tiếng chiếc roi từ vảy của Ngư Thần xé không khí vụt mạnh xuống lưng Thuỷ Xà. Ả chết lặng. Gần như tuyệt vọng mà nằm im bất động, lồng ngực vì thở phì phò mà nhấp nhô lên xuống kịch liệt. Mồ hôi trên trán rơi tong tỏng xuống mặt sàn đá hoa cương, khóc không thành tiếng.
Nhân Mã hài lòng nhìn thái độ quy phục của ả, mỉm cười. Giờ thì ả sẽ không phiền tới ai nữa.
Cả không gian im ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Trước hành động của Nhân Mã, không ai có ý kiến gì. Trái lại, đối với Sư Tử, chuyện vừa xảy ra đã làm dấu lên sự nghi ngờ trong lòng anh.
Sư Tử híp mắt. Cự Giải được coi là người duy nhất có thể đánh tay không với quái thú cấp SS, chỉ một ngọn giáo có thể đâm chết thủy quái lớn nhất nhì đại dương. Thế mà...từ nãy đến giờ, ngoài cú đấm gần như vô lực vào người Thuỷ Xà, cô không hề động tay chân gì nữa. Mà có vẻ như cú đấm ấy là toàn bộ sức lực của Cự Giải vậy. Nhưng cú đánh của Nhân Mã còn chưa sử dụng đến hai phần lực mà đã cho Thuỷ Xà ngã đến choáng váng. Chuyện gì đây? Một người như Cự Giải, với mớ thành tích khiến cho cô nổi danh trên khắp Khu Vườn Nhỏ, đáng lí ra phải có sức mạnh vượt trội hơn chứ?
Hơn nữa, vì sao cô chỉ có thể nhờ Phương Tây can thiệp vào nội chiến của Phương Bắc mà lại không tự mình ra tay? Sư Tử càng ngày càng giống như chìm vào sương mù. Anh hầu như chắc chắn rằng, sức mạnh của Cự Giải xảy ra vấn đề!
Nhưng để lãnh đạo một Community lớn và có sức ảnh hưởng như Lăng Thuỷ thì người đứng đầu phải có năng lực vượt trội. Nếu là lúc chưa nhìn thấy cú đấm của Cự Giải, Sư Tử chắc chắn sẽ tin cô chính là người duy nhất đủ năng lực để dẫn dắt Lăng Thuỷ. Nhưng Cự Giải của lúc này đã không còn giống như suy nghĩ của anh nữa. Cô còn đứng đầu trong Community chắc chẳng qua là do linh cách quá mức lớn và đáng sợ của cô mà thôi. Rốt cục thì Song Tử và Cự Giải còn có bao nhiêu chuyện chưa nói ra?
Ngay lúc này, như để chứng thực cho suy đoán của anh, tiếng nói trầm trầm của Song Tử bỗng vang lên, hướng anh và Thiên Bình nói:
“Hai người đã thấy tình hình này rồi, chắc vẫn còn mối nghi hoặc từ trước khi đến đây phải không? Vậy....để tôi nói cho hai người biết!”
Anh vừa dứt lời, Sư Tử và Thiên Bình đồng thời đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều không có ý kiến, Sư Tử khẽ gật, ám chỉ Song Tử cứ tiếp tục.
Song Tử cũng gật, bắt đầu đi vào chuyện chính:
“Như hai người đã biết, Phương Bắc đang ở trong tình trạng khủng hoảng nhất từ trước đến nay. Một phần là vì trận chiến với Thần hơn năm mươi năm trước, cũng một phần vì phản loạn....”
Anh ngừng lại, ánh mắt loé sáng khó hiểu, tiếp tục:
“Nhưng đó là tất cả những điều được truyền ra ngoài nhằm che mắt thiên hạ. Sự thật là, hai trăm năm trước, khi Cự Giải ra tay tận diệt Thủy Thần Tộc đời trước, cô ấy đã vô tình kích hoạt một trong ba hình phạt của loài mạnh nhất Phương Bắc - [Phong Ấn - Lãnh Thuỷ Phủ] - dành cho kẻ đã thách thức người đứng đầu Community Lăng Thuỷ. Đây là một loại phong ấn cấp cao, nó sẽ tạo nên một Thủ Phủ rất kiên cố, giam kẻ mang tội vào trong đó. Nếu không thể giải được phong ấn, nó sẽ vĩnh viễn nhốt kẻ đó trong Thủ Phủ. Phong ấn này có tác dụng cho những ai mang trong mình dòng máu của tất cả cư dân thuộc Cực Bắc, kể cả là dân đen. Mà Cự Giải lại là người mang dòng máu thuần nguyên bản của loài mạnh nhất nên phong ấn này càng hoạt động hiệu quả. Thế mà....”
Song Tử khẽ đưa mắt liếc quanh toàn bộ những người đang có mặt ở đây, như có như không lại đưa tầm nhìn về phía Cự Giải đang cúi đầu, giọng nói trầm đều cứ thế vang lên giữa phòng hội nghị rộng lớn, bất chợt làm cho người ta thấy rợn ngợp:
“....Hai người vẫn thấy cô ấy ở đây. Không phải vì tìm được lời giải cho phong ấn, mà là do....có người thay cô ấy gánh lấy phần trách nhiệm chịu phạt này....”
“Là chị tôi!” - Lần này là Cự Giải lên tiếng.
Sư Tử và Thiên Bình bất ngờ ra mặt. Cự Giải còn có chị sao? Nghĩ nghĩ một lúc, Sư Tử chợt bừng tỉnh. Đừng nói là.....người đó nhé!!??
Thiên Bình nghi hoặc nhìn biểu tình trên mặt anh trai. Có chuyện gì mà cô không theo kịp ở đây sao?
Như hiểu được suy nghĩ của cô, Cự Giải chầm chậm tiếp lời:
“Ngày đó, vì lửa giận khi phát hiện ra bí mật....chính người ông nội mà tôi coi là thân yêu nhất...lại là kẻ đã sát hại mẹ tôi, rồi lại vờ như không có việc gì mà đón cha và hai chị em tôi về....điều đó, đã biến tôi trở thành một con quỷ! Trong sự tức giận tột cùng ấy, sức mạnh trong người tôi bộc phát....”
Cô hơi nghẹn ngào dừng lại, nhưng vẫn mạnh mẽ đè xuống giọt nước mắt chực rơi, giọng khàn khàn:
“....Lúc đó, thực sự tôi cũng không biết mình đã giết chết họ thế nào. Tỉnh táo lại, dưới chân tôi đã là một biển máu, tay tôi vẫn đang còn nắm chặt thủ cấp của ông nội....Tôi không hoảng sợ cũng không cảm thấy thương cảm...chỉ đến khi gặp chị tôi, chỉ đến khi tôi biết chị đã dùng [Quyền chủ Game]** của mình tạo ra một trận đấu với Ceclaon - Giao Long trong Thần thoại Cực Bắc, kẻ coi giữ cho những hình phạt được loài mạnh nhất Phương Bắc truyền lại - để cứu lấy tôi...lúc ấy, tôi mới thấy mình khủng khiếp và đáng sợ thế nào....”
Nhân Mã không thể đứng nhìn nữa, cô tiến đến bên cạnh Cự Giải, đưa tay ôm lấy hai bả vai đang run rẩy của cô ấy, mắt ngấn lệ:
“Giải ngoan, đừng khóc...”
Được tiếp thêm hơi ấm từ vòng tay của Nhân Mã, Cự Giải tiếp tục câu chuyện của mình:
“Chị tôi lập ra một điều kiện thắng cho người tham gia vào trận đấu do chị tạo nên, đó là: 'Người tham gia, dù là người chủ Game hay người bị ép phải chiến đấu trong Game này, đều sẽ thắng nếu như khiến cho những kẻ còn lại không còn khả năng chiến đấu, trở thành người sống sót cuối cùng ra khỏi ma trận ảo' và phần thưởng cho người thắng cuộc chính là được quyền ra lệnh cho kẻ thua làm một việc. Không nghi ngờ gì, chị ấy thắng áp đảo...Chị đã ra lệnh cho Giao Long Ceclaon giáng hình phạt xuống người chị, cứu tôi khỏi phong ấn vĩnh viễn ấy...”
Cô ngừng lại, không có cách nào tiếp tục, ngồi ngẩn ra.
Song Tử nhìn vẻ thống khổ của cô, cũng không đành lòng bắt cô kể tiếp, cho nên anh phải nối tiếp câu chuyện của Cự Giải:
“Nhưng dù sao cũng phải có hình phạt cho cô ấy, người đã trực tiếp gây ra vụ việc tận diệt gia tộc. Nên theo quy ước cô ấy bị tước đi tám phần sức mạnh, bao gồm cả [Quyền chủ Game].”
Sư Tử nghe xong ngay lập tức hiểu ra nguyên nhân Cự Giải không thể đánh lại Thuỷ Xà hồi nãy. Không thể ngờ được lại là lý do đau buồn này khiến cô bị tước đoạt sức mạnh.
Sư Tử cùng Thiên Bình lặng người đi một lúc lâu, bấy giờ Sư Tử mới lên tiếng:
“Vậy còn về người phụ nữ kia thì sao? Nhìn qua không có vẻ là được chào đón gì lắm. Cô ta có quan hệ thế nào với Cự Giải và chị cô ấy?”
Mắt anh lạnh lùng liếc qua Thuỷ Xà tóc tai bết đầy mồ hôi và máu đang nằm bẹp ở kia, nói ra nghi vấn của mình.
Nghi vấn của Sư Tử nhanh chóng được giải đáp, Nhân Mã nói:
“Cô ả là con gái bác của Cự Giải. Đừng ngạc nhiên. Bác của cậu ấy bị đày đi phía Nam của Cực Bắc từ lúc còn trẻ, cho đến khi vụ tận diệt gia tộc xảy ra thì ông ấy mới trở về nên không bị giết cùng gia tộc ngày đó.”
Nhân Mã hơi do dự nhìn Cự Giải, nhận được sự đồng ý của cô ấy thì mới bắt đầu tiếp:
“Bác Cự Giải là một đại Thuỷ Long, ông đã sống rất lâu rồi, và vì thế ông có tầm hiểu biết rất sâu rộng trong nhiều lĩnh vực, đặc biệt là pháp thuật triệu hồi và phong ấn. Ông đã tìm ra cách để cứu được chị của Cự Giải, nên mới nhanh chóng từ nơi bị đày trở về, bất chấp cả việc phạm vào quy ước hình phạt vĩnh viễn. Nhưng con gái ông ấy, Thuỷ Xà đằng kia, lại có tham vọng và tâm cơ quá sâu. Cô ta lợi dụng quy ước về hình phạt vĩnh viễn để nhốt cha cô ta lại, sử dụng tà thuật tra tấn ông ấy để moi được cách phá giải phong ấn. Cô ta thành công lấy được nó và dùng cái này uy hiếp Cự Giải....”
Lúc này, Cự Giải đưa tay ngăn Nhân Mã nói tiếp. Cô ngước mắt nhìn Song Tử, anh gật nhẹ đầu. Đến lúc rồi!
Song Tử hướng phía hai nhân vật Phương Nam kia nói:
“Đi thôi! Vừa đi tôi sẽ vừa kể tiếp cho hai người.”
Anh lập tức bước chân ra khỏi phòng, mấy người khác cũng nhanh chóng theo sau. Sư Tử nhìn Thiên Bình rồi cũng đi cùng.
Cảm giác mơ hồ không rõ ràng càng ngày càng xâm chiếm tâm trí của Sư Tử. Anh lo lắng. Phải, rất lo! Anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, được nghe kể lại rồi nhưng vẫn còn khúc mắc. Và...cái nguồn sức mạnh kì quái anh cảm nhận được khi vào đến Phương Tây mấy ngày trước lại ào ạt xông vào suy nghĩ của anh. Nó có liên quan đến việc này sao? Là gì vậy? Nguồn sức mạnh ấy.....
“Thuỷ Xà sau khi lấy được cách để phá phong ấn, cô ta không chỉ uy hiếp Cự Giải giao lại quyền điều động quân đội cho mình, mà còn dùng nó để gây hấn với các vùng lân cận. Chính việc làm này đã kích động đến Thần.”
Mớ suy nghĩ của Sư Tử bị ngăn lại bởi câu nói của Song Tử.
“Vậy đó là lí do tại sao Thần lại đột ngột mở cuộc thanh trừng Phương Bắc năm mươi năm trước sao?”
Song Tử gật.
Sư Tử định nói tiếp, thì bỗng cảm thấy máu trong người bị ngưng trệ, cảm giác nôn nao trào ngược từ bụng lên cổ họng, anh lập tức dừng bước.
Cảm giác này, không thể sai được! Anh chỉ có tình trạng này khi ở gần một Ma Vương cấp cao. Không! Kẻ này không chỉ cao, mà còn rất rất cao là đằng khác.
Sư Tử quay lại nhìn Thiên Bình, ngay sau đó nắm lấy tay cô kéo về phía sau lưng mình. Thiên Bình bị bất ngờ, không hiểu gì ngơ ngác đi về phía sau anh trai.
Sư Tử nheo mắt nhìn về phía trước, mấy người kia cũng đã dừng lại. Song Tử là người lên tiếng đầu tiên:
“Hoả Ngục Vương, chắc anh đã nhận thấy sự kì lạ trong khi ở Phương Tây rồi đúng chứ? Anh biết đấy, giờ tôi có một việc cần làm, đó là phá giải phong ấn cho chị của Cự Giải.”
Không đợi đến Sư Tử phải ngạc nhiên, Nhân Mã bỗng thốt lên:
“Anh nói gì? Sao lại.....Em tưởng chưa tới lúc mà..?”
Anh không trả lời, tiếp tục cất bước. Nhân Mã liền hiểu ra, chắc chắn anh trai cô và Cự Giải đã bàn từ trước mà không cho cô biết. Tuy vậy cô không trách. Dù là ai, trong hoàn cảnh ấy, quả thật cũng chỉ có thể nhẫn nhịn mà giấu giếm. Nhân Mã chỉ hơi ngạc nhiên lúc đầu, sau đó không nói gì, ngầm đồng ý với việc làm của Cự Giải và Song Tử.
Nhưng Sư Tử đã gần như mất hết kiên nhẫn rồi. Anh thấy sự lan tỏa không ngừng của luồng sức mạnh bí ẩn kia ngày càng mạnh thêm, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Đã từng có một trận đấu thập tử nhất sinh với người này, nên anh không thể không nhận ra linh cách kia.
Quá đáng sợ!
Anh nắm lấy tay Thiên Bình chặt hơn, ra sức bình ổn hơi thở đang trở nên dồn dập, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo tiếp tục bước theo mấy người Song Tử.
Không biết có phải do Sư Tử tưởng tượng ra hay không, nhưng anh cảm thấy càng đi càng tối. Bầu trời trong xanh cũng dần biến đổi, hành lang dài lát đá hoa cương bỗng trở nên u tối hơn. Ra đến bên ngoài, Sư Tử càng ngạc nhiên hơn nữa.
Đây...là chỗ nào vậy?
Sư Tử và Thiên Bình ngơ ngẩn nhìn chung quanh. Xét theo góc độ này, áp suất không khí này...không nghi ngờ gì nữa, họ đang ở trên một hòn đảo bay!
Thiên Bình đứng đằng sau Sư Tử ra sức căng mắt nhìn. Mới vừa rồi đang đi trên hành lang của trụ sở chính Community Lăng Thuỷ, giờ đã đứng tại hòn đảo bay này. Dù là người điều khiển [Không gian thuật] như cô đi nữa, cũng không khỏi cảm thấy bất ngờ. Không gian biến ảo lúc ẩn lúc hiện sau những tầng mây màu tro buồn tẻ, làm cho lồng ngực Thiên Bình như bị thít lại.
Sắc mặt Sư Tử cũng chẳng hơn gì Thiên Bình, nhưng không phải do sự biến đổi không gian kì ảo trước mắt, mà là do nhìn thấy một toà thành đen kịt đứng sừng sững trong sương mù trên hòn đảo. Mà mấy người bọn họ chỉ cách toà thành cổ quái kia độ chục bước chân.
Nhân Mã và Song Tử đã sớm nhìn quen, không còn cảm thấy lạ lẫm, trái lại họ nhận thấy sức mạnh của người bị phong ấn trong kia đã mạnh lên nhiều, như vượt ra khỏi phong ấn hung hăng nuốt chửng những kẻ dám đến mạo phạm.
Cự Giải hồi hộp nhìn lên toà thành, phía Nam toà thành chính là một cái cửa sổ rất lớn, hình như cũng là nơi duy nhất có thể gọi là 'cửa'. Cô nhìn qua Song Tử, thấy anh cũng đang ngước nhìn cái cửa sổ kia, trong lòng không khỏi dâng lên một tầng an tâm. Có Song Tử và Nhân Mã, chị chắc chắn sẽ được giải thoát an toàn, cô còn lo gì chứ?
Song Tử hơi nheo mắt nhìn về toà thành, tay nhanh chóng vận phép, thăm dò trên diện rộng. Xác định được phương hướng chính xác, lập tức rút ngay cuộn giấy đã ngả màu từ thắt lưng ra, trải rộng trên mặt đất, miệng đọc to:
“Nhân danh Thánh nhân Phương Tây - kẻ ngoại đạo được cho phép bước chân vào vùng đất cấm Phương Bắc. Hỡi chư thần đại diện cho bốn phương tám hướng, hỡi Giao Long Ceclaon bảo vệ di vật của loài mạnh nhất Phương Bắc, hỡi người đã khai sinh ra vùng đất của Lăng Thuỷ! Ta, Song Tử, Ma Vương của [Ngọn Gió Không Bao Giờ Ngừng], ra lệnh cho vạn vật tập hợp....PHÁ GIẢI [PHONG ẤN - LÃNH THUỶ PHỦ]!!!!”
Nương theo mỗi câu nói của anh, mây đen dần cuộn lại, lốc xoáy với những đợt gió đen ngòm khó chịu cứ thế cuộn lên từng đợt. Chân toà thành rung lắc dữ dội, đất đá nứt ra bị cuốn vào những vòng xoáy gió, gào thét va đập vào nhau. Khung cảnh âm u tĩnh lặng bỗng chốc ầm ầm náo loạn.
Mặc cho gió lớn gầm gừ như thế, tất cả những người đang có mặt vẫn đứng khá vững vàng. Với sức mạnh của mỗi người trong số họ, không ai không dư sức chống lại ngọn gió này.
Sư Tử mắt gần như không chớp nhìn chằm chằm vào toà thành đang dần nát vụn, lại nhìn về hướng Song Tử đang đứng trước cuộn giấy đã ngả màu kia.
[Trục Phong Thư Đồ] - một Thánh vật của Phương Tây, chuyên dùng để phá giải phong ấn. Đó là một cuốn trục thư đáng sợ. Sức mạnh của nó, ví dụ rõ ràng nhất không phải ở trước mặt đây sao? Ngay cả một thuật phong ấn thuộc hàng huyền thoại như vậy mà còn dễ đang bị phá vỡ thế này, còn có gì mà Song Tử không thể làm chứ?
Sư Tử nắm tay thành nắm đấm, hung dữ chuyển tầm mắt về chiếc cửa sổ vẫn cố níu kéo chút sức mạnh phong ấn còn lại ít đến đáng thương phía Nam toà thành, không khỏi dâng lên cảm giác khó thở.
Thiên Bình tuy rằng đứng vững, nhưng cô biết bản thân đang run lẩy bẩy. Áp lực này, sức mạnh kì dị này, còn ai vào đây nữa?! Cô nuốt một ngụm nước bọt, căng thẳng theo dõi quá trình vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Lúc này toà thành đã bị phá chỉ còn hơn nửa, nhưng bỗng tất cả đột ngột dừng lại. Phải, là hoàn toàn dừng lại toàn bộ. Không mây đen gió dữ, không cát bụi mù mịt, cũng không còn rung chuyển kịch liệt nữa. Im ắng đến quỷ dị!
Nhưng ngay lập tức, một luồng khí màu đen tràn ra ngoài toà thành, lan nhanh nuốt chửng mọi vật nó gặp trên đường đi.
Khi bắt đầu thấy mọi thứ ngừng lại, Sư Tử đã gần như dùng tốc độ nhanh nhất kéo Thiên Bình vào lòng, quay lưng mình về phía toà thành. Trực giác của anh không sai. Luồng khí đen kia chính là của cô ta, nếu không phải một người có linh cách như anh, hiển nhiên sẽ ngay lập tức hoá thành tro bụi biến mất không còn dấu vết!
Khi luồng khí đen chạm vào Sư Tử, một ánh sáng vàng kim loé lên, bảo vệ anh và Thiên Bình khỏi tử khí đang lan tràn kia. Dù biết đã có [Giáp Hoàng Kim] bảo vệ, nhưng Sư Tử vẫn dùng sức ôm nghiến Thiên Bình. Làn tử khí lướt qua nhanh chóng, nhưng anh vẫn chưa bỏ Thiên Bình ra.
Và quả nhiên như dự đoán, một tiếng nổ ầm trời xé không khí đập vào màng nhĩ vốn đã cực kì nhạy cảm của toàn bộ mấy người ở đây.
Ai cũng nhăn mặt, vội lùi ra sau mấy bước. Áp lực từ cú nổ ấy thành công tiễn đưa phần còn lại của toà thành kia về miền tro tàn. Mặt đất bỗng chốc không còn lại gì, hoang vu và chết chóc.
Dư âm của vụ nổ cũng không tồn tại quá lâu, bởi vì áp lực mạnh mẽ hơn nó đã hoàn toàn được giải phóng. Bóng người mờ ảo sau làn khói chầm chậm di chuyển bước chân, quay người đối diện với mấy người Song Tử.
Cự Giải run run định tiến lên, nhưng bị Nhân Mã kéo lại, cô chỉ chỉ phía anh trai. Cự Giải thấy Song Tử rút từ trong tay áo ra một hộp gỗ nhỏ dài, bị một dải giấy ghi ấn chú dán kín, bước chân không nhanh không chậm lại gần người đang đứng đằng kia.
Ngay khoảnh khắc Song Tử lấy ra cái hộp kia, Thiên Bình chợt thấy cả người căng lên, mạch máu co lại, thở không ra hơi. Cô dùng sức níu lấy tay Sư Tử, khó khăn đứng vững, không dám nhìn chuyện chuẩn bị diễn ra.
Song Tử nhanh chóng đứng trước mặt người phụ nữ có mái tóc vàng ánh kim tuyệt đẹp, nở một nụ cười. Người phụ nữ dường như cũng cảm nhận được nụ cười của anh, nhẹ nhàng kéo khoé miệng, dâng lên nụ cười đẹp khuynh thành.
Tay phải Song Tử nhẹ nhàng đưa lên chạm vào tấm vải trắng cuốn vòng quanh đôi mắt của cô, miệng mấp máy một từ:
“Huỷ!!!”
Tấm vải rơi xuống. Người phụ nữ mở mắt ra, đôi mắt màu vàng pha lục khẽ chớp, lạnh lùng mà kiêu ngạo. Cô liếc qua Song Tử, đưa mắt ra đằng sau anh nhìn Cự Giải nhẹ nhàng cười. Cự Giải khóc nấc lên nhưng vẫn không tiến đến.
Người phụ nữ dời tầm mắt về Song Tử, đưa một bàn tay ra, anh liền đặt vào đấy hộp gỗ kia. Ấn chú nhanh chóng mở ra, người phụ nữ từ trong đó lấy ra một cây trâm nạn ngọc lục bảo sáng lấp lánh. Áp lực từ linh cách của cô lập tức được thu lại, làn tử khí cũng biến mất như chưa hề tồn tại.
Ngay lúc này Sư Tử mới buông lỏng vòng tay đang ôm Thiên Bình, cứng đờ xoay người lại, đập vào mắt là thân ảnh từng khiến anh sống dở chết dở kia. Nhưng không đợi bất cứ ai trong mấy người mở miệng, Cự Giải lao nhanh lại người phụ nữ, ôm chầm lấy cô.
Người phụ nữ nhìn cao hơn Cự Giải gần nửa cái đầu, đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, miệng nở nụ cười dịu dàng yêu thương. Sau đó rất nhanh đẩy Cự Giải ra xem xét cô từ đầu đến chân, xác định cô ổn mới hạ tay, nói:
“Lâu lắm mới gặp, em gái!”
Giọng nói có vẻ nhàn nhạt lạnh băng nhưng vẫn ẩn chứa tình thương vô hạn với em gái Cự Giải của cô.
Nghe thấy giọng chị mình sau gần hai trăm năm, Cự Giải lại chực khóc, nhưng vẫn mạnh mẽ đè lại. Nhân Mã cũng đến gần, cười tươi rói gật đầu với người phụ nữ. Tầm mắt người phụ nữ lướt qua một lượt toàn bộ mấy người trước mặt, nhìn đến đằng xa, nơi anh em Sư Tử vẫn đang đứng như chôn chân.
Sư Tử hơi giật mình nhưng cũng chống lại tầm mắt của cô, nhíu màu thật chặt. Khoé miệng giật giật mấy cái mới tìm lại được giọng mình, nói:
“Hân hạnh được tái ngộ, Ma Vương Cái Chết Đen!”
Người phụ nữ cười cười bước đến, nhìn Thiên Bình sợ sệt đứng sau Sư Tử, khẽ đáp:
“Ừ, hân hạnh tái ngộ hai người!.... Nhưng mà cách gọi của anh có vẻ không ổn lắm, Hoả Ngục Vương ạ! Anh cũng biết tôi rất tự cao, tôi thích danh xưng mà mọi người ở Phương Bắc vẫn hay gọi hơn.”
Thiên Bình thấy Sư Tử bật cười trầm thấp, nhếch môi trào phúng nhìn người phụ nữ trước mặt, chiều lòng cô nói:
“À... phải rồi! Vậy.... hân hạnh được tái ngộ cô, vị Vương mạnh nhất Phương Bắc, bá chủ lam hải, Thiên Yết!”
------------------------
*Thuỷ Xà: Chòm sao Thủy Xà, (tiếng La Tinh: Hydrus) là một trong 88 chòm sao hiện đại, mang hình ảnh con rắn nước. Chòm sao này có diện tích 243 độ vuông, nằm trên thiên cầu nam, chiếm vị trí thứ 61 trong danh sách các chòm sao theo diện tích. Chòm Sao Thủy Xà nằm kề các chòm sao Kiếm Ngư, Ba Giang, Thời Chung, Sơn Án, Nam Cực, Phượng Hoàng, Võng Cổ, Đỗ Quyên.
**Quyền chủ Game: trong truyện thì đây có thể hiểu là một bản khế ước bắt buộc. Quyền chủ Game được sở hữu bởi những người thuộc cấp Floor Master trở lên. Nó là một trò chơi, hay dễ hiểu hơn là một trận đấu mà người nắm giữ nó có thể ép tất cả những đối tượng phù hợp với trận chiến trên toàn Khu Vườn Nhỏ tham gia. Quyền chủ game là đại diện cho sức mạnh cơ bản và là thứ có thể tiết lộ nguồn gốc của kẻ nắm giữ nó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận