- Trang Chủ
- Fan fiction
- The Little Garden
- Chương 8: Phần IV. Cực Đông – Tử Địa Tuyết Trắng: Tử địa tuyết trắng
[Cổng số 3004] Trụ sở chính Community Lăng Thuỷ
Cự Giải đang đứng trên ban công tầng cao nhất của trụ sở Community Lăng Thuỷ, mắt khẽ nheo lại nhìn về vùng đất phía Đông. Đã được gần một tuần kể từ khi Song Tử phá phong ấn cứu chị cô, cũng là từng ấy thời gian sau khi cô cùng Sư Tử ký hiệp ước liên minh Tân Thế Giới. Song Tử nói việc đã đến nước này, rút lại cũng không được, anh sẽ lo phần nói chuyện với Cực Đông. Cự Giải nghĩ họ sẽ hiểu thôi.
Dưới tình hình phát triển không mấy ổn định này, liên minh với Phương Nam chính là liều thuốc an thần hiệu quả nhất cho người dân và mấy lão già trong Community. Thật ra mà nói, việc Song Tử bỗng dưng nảy ra ý định liên minh này cũng là điều khiến cô rất băn khoăn. Lúc bàn bạc, anh nói chỉ cần Phương Bắc chịu liên minh với Phương Nam là được, nó cũng là cái giá cho việc anh cứu Thiên Yết. Nhưng mà sau đó, trước lúc xuất phát đến Phương Bắc, Song Tử lại nói rằng anh cũng sẽ thành lập liên minh. Điều này làm cô hết sức bất ngờ.
Cự Giải khẽ nghiêng người chống khuỷu tay lên lan can mạ vàng, thu ánh mắt về. Song Tử hẳn là đã bàn qua với người bên Phương Đông. Không phải bỗng nhiên anh thay đổi ý định. Chắc chắn tên cáo già mặt đơ bên Cực Đông đã phun ra cái gì đó đại loại như sẽ để phần một mảnh đất nào đó có khả năng canh tác cao cho anh chẳng hạn.
Cự Giải mím môi, tưởng tượng ra cảnh hai tên mặt dày kia ngồi tán phét với nhau là cô lại thấy bực mình. Cô dậm chân, quay mạnh người đi vào trong.
“Oái!”
Tiếng hét thất thanh của Cự Giải hoàn toàn thành công trong việc khiến Thiên Yết nổi da gà. Từ khi nào em cô nữ tính ra thế?
Cự Giải hốt hoảng nhìn kỹ lại người đang trưng bộ mặt quỷ ám đứng đằng sau mình tự bao giờ. Nhận ra là Thiên Yết, cô khẽ hắng giọng, cố giữ cho bản thân không run rẩy.
Bà chị này vẫn thế, giỏi nhất là chọc người khác mất mật. Sau nỗ lực cố gắng trấn tĩnh lại, Cự Giải định lên tiếng, nhưng chưa kịp thốt ra bất cứ từ nào thì...
“Khiếp!”
Cự Giải ngậm miệng, quyết không hé thêm lời vàng ngọc nào nữa. Thiên Yết nhìn biểu tình tủi thân của em gái, nhịn không được cốc cho cô một cái rõ đau.
Cự Giải mếu máo nhưng vẫn nhất định câm như hến. Thiên Yết cũng chẳng buồn để tâm, xử lý con bé này còn dễ hơn việc giết một con gián. Thế là Thiên Yết hắng giọng một chút rồi nói:
“Ngày mai cùng chị sang Cực Đông một chuyến.”
Sau đó đưa tay bịt tai lại. Không ngoài dự đoán, sau phút giây ngớ ngẩn lúc đầu, Cự Giải há hốc:
“Gì???”
Thiên Yết thong thả hạ tay xuống, không buồn liếc em gái một cái, tự rót trà cho mình rồi tiếp tục:
“Chúng ta phải sang cảm ơn họ cho đúng phép tắc. Em có biết nhờ ai mà trong hai trăm năm qua em được nói chuyện tự do với chị không hả?”
Cự Giải xụ mặt. Đúng là nhờ họ thật.
Trong hai trăm năm sau ngày chị cô bị phong ấn, những người đã giúp cô liên lạc với chị trong [Lãnh Thuỷ Phủ] chính là Phương Đông. Cô ngẩng lên nhìn con mèo màu xám tro đang vắt vẻo trên vai chị mình, thầm cảm ơn nó nhiều lắm. Nhưng dù thế cô vẫn không ưa nổi mùi tử khí và áp lực kinh khủng xung quanh nó.
Nói đến điều khiển Linh Thú, ai cũng sẽ nhắc đến Phương Tây - những con người có mối quan hệ khăng khít với Mẹ Thiên Nhiên cùng vô vàn loài vật. Nhưng nhắc đến điều khiển xác chết, ai dám cá mình không nghĩ ngay đến Phương Đông? Tất nhiên không có.
Không tự nhiên mà Phương Đông trong suốt hơn một trăm năm qua đã in dấu ấn tàn phá và chinh phục của mình lên những khu vực lân cận biên giới các vùng, thậm chí là cả ngoài Khu Vườn Nhỏ. Họ là những kẻ không bao giờ để quân đội của mình ra mặt, những lúc cần, sẽ có nguyên một đám tử thi từ Thần đến thú trỗi dậy, thay họ xông pha trận mạc. Thuật điều khiển của tên mặt đơ chính là thứ vũ khí mà bất cứ ai đối mặt cũng phải hoảng sợ. Không mạnh nhất Phương Đông, song hắn vẫn là kẻ hiếm có người dám đối đầu trực diện.
Cự Giải và Thiên Yết đã từng vì đánh nhau một trận thừa sống thiếu chết với mấy người bên đó nên mới có được mối 'thân tình' với Phương Đông như vậy. Lúc ấy Thiên Yết nói gì nhỉ? "Chỉ cần là Phương Đông đứng sau trợ giúp, không có ai có khả năng động vào Phương Bắc chúng ta"
Thế đấy. Đến chị cô cũng tin tưởng họ như vậy, bảo sao cô không phải sang đáp lễ chứ.
Mà nói đến cũng nể. Song Tử phá giải được phong ấn không phải là việc gì cần quá ngạc nhiên. [Trục Phong Thư Đồ] cũng không phải tạo ra để trưng cho đẹp, thế nên Cự Giải cũng không quá cảm thán chuyện này. Việc làm cô nể phục hơn chính là về thuật điều khiển của tên mặt dày bên Phương Đông kìa. Dù biết nó mạnh, nhưng cô vẫn khó tin được trong hai trăm năm qua nó vẫn duy trì được như thế.
Lại lần nữa nhìn con mèo màu xám tro, Cự Giải bỗng nhớ lại thời điểm nó vượt qua kết giới của [Lãnh Thuỷ Phủ] mà vào trong, cô đã sửng sốt thế nào. Biết là thuật điều khiển mạnh, chỉ là không ngờ nó còn có thể khiến cho một con Linh Thú truyền tin yếu ớt thế kia vào được một trong những phong ấn mạnh nhất Phương Bắc.
Áp lực kinh khủng bao quanh nó khiến cô nhiều lúc tưởng chừng như sắp bị nhấn chìm đến nơi. Đó cũng là thứ sức mạnh đã khiến cho Thiên Yết đổ gục mấy trăm năm trước.
Cự Giải nhăn mày. Nếu không có mùi tử khí cùng cái áp lực kinh dị kia, cô chắc hẳn vẫn tin tưởng con mèo kia là sinh vật rất bình thường và yếu ớt. Nhưng mà hình như trong hai trăm năm qua, nó càng ngày càng mạnh lên thì phải, áp lực ngày càng rõ, đến mức phong ấn nhốt Thiên Yết mạnh vậy cũng không chặn được nó thoát ra. Song Tử kể rằng nó cũng lan tới cả Phương Tây. Cái áp khí lạ thường kia cứ như vậy mà ngang nhiên lượn lờ khắp nơi. Cự Giải cảm tưởng như tên mặt dày kia đang có tình rêu rao cái sức mạnh kì dị này vậy.
“Còn đứng nghĩ cái gì đấy? Không mau chuẩn bị đi?”
Cự Giải hoàn hồn, cô nhìn chị gái một cái rồi cho gọi người vào bàn giao công việc. Phương Nam cũng sẽ trở về vào ngày mai, cô cần tặng cho họ vài món quà lấy lệ mới được. Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô quyết định tặng họ một số khoáng phẩm khá hiếm ở Phương Nam. Hài lòng nhìn lại toàn bộ công việc, Cự Giải đưa nó lại cho người phụ và dặn dò vài câu.
Xong xuôi, Cự Giải nhìn đến Thiên Yết đang không có ý định ra khỏi phòng kia.
“Làm sao thế?”
Thiên Yết cắt mạch suy nghĩ trước câu hỏi của cô, đứng dậy, khẽ đưa tay ra hiệu Cự Giải đến gần. Thiên Yết hơi hạ giọng:
“....Như thế! Em rõ chưa?”
“Đã hiểu.”
Thiên Yết mỉm cười hài lòng rồi ra khỏi phòng Cự Giải.
Hành lang dài lát hoa cương dưới ánh đèn trở nên lấp lánh loá mắt. Thiên Yết sau khi ra khỏi phòng không hề di chuyển, cô lại bắt đầu chìm vào dòng suy nghĩ miên man của mình.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu, miệng nhếch lên một đường cong mỉa mai.
“Biến thái!”
Kẻ nấp sau chậu cây giật thót mình, thở dài rồi từ từ bước ra.
“Em có thể dùng từ ngữ nhẹ nhàng hơn được không thế?”
“Với anh? Không thể nào.”
Thiên Yết liếc mắt khinh bỉ nhìn tên đang cười đến ngu ngốc kia. Song Tử cũng chẳng lấy làm lạ với tính cách của cô. Khi bước đến gần chỗ Thiên Yết, anh chợt khựng lại. Khoé mắt bắt đầu giật đùng đùng.
“Em mới biến thái!”
Hoá ra không phải Thiên Yết. Song Tử phát hỏa nhìn con mèo xám đang lười biếng ngáp dài trên vai Thiên Yết. Chết tiệt!
Giọng nói kiêu ngạo và lười biếng vang lên từ cổ họng con mèo. Nó hơi cử động cơ mặt, rồi...trưng cho Song Tử khuôn mặt cười rất gợi đòn.
Song Tử ngay lập tức tóm lấy nó, ném xuống đất. Cơ mà ai bảo nó là mèo, cú ném của Song Tử dường như chỉ đang khinh bỉ khả năng đáp đất của nó vậy. Con mèo lại phát ra giọng nói rất đáng đánh kia:
“Vô dụng quá. Sao anh càng ngày càng vô năng thế nhỉ?”
Mắt liếc thấy Song Tử đã bắt đầu muốn khai đao, Thiên Yết giờ mới hắng giọng:
“Trêu anh ấy thế là được rồi. Trong trường hợp nếu cậu muốn anh ấy ngay lập tức sang đó khai chiến với cậu, cứ nói tiếp.”
Con mèo khẽ nhảy trở lại vai Thiên Yết, rùng mình một cái rồi phát ra cái giọng cười cười. Song Tử cũng chẳng chấp nữa, quay sang hỏi Thiên Yết:
“Vậy quyết định mai đi sao?”
“Ừ. Mặc dù em cũng chẳng muốn.”
Thiên Yết trả lời bằng cái giọng nhàn nhạt vốn có, nhưng nó lại kích thích đến con mèo cùng với giọng nói bí ẩn của nó.
“Cậu nói thế sẽ có người buồn đấy. Người nào đó đã chăm chút ngoại hình suốt cả tuần rồi a...”
Giọng nói cố tình kéo dài mập mờ. Song Tử run run nhìn đỉnh đầu Thiên Yết đầy mây đen, túm con mèo ném đi rồi gào to:
“CẬU IM CHO TỚ!!!”
Con mèo bay vèo vèo dọc hành lang và chỉ dừng lại khi nó đâm vào chậu cây bằng cẩm thạch tự nhiên rồi hoàn toàn tan biến trong làn khói xung lực từ cú ném của Thiên Yết.
Sau đó...
Làm gì có sau đó.
Song Tử méo miệng nhìn trân trối. Lại tự mình hại mình, ngu ngốc! Mà Thiên Yết cũng phản ứng quá dữ dội đi. Anh thở dài rồi mở miệng thông báo:
“Hôm nay anh và Nhân Mã sẽ sang đó trước. Sắp xếp cẩn thận cho bọn người Phương Nam, đừng đánh động chúng.”
Thiên Yết thu hồi cảm xúc, khẽ nhìn Song Tử gật đầu.
Phương Nam ơi Phương Nam...Tôi thấy thương thay các người nhiều lắm. Thiên Yết tự mình cảm thán.
Xoay người rời khỏi cửa phòng Cự Giải, bước chân cô nhanh chóng biến mất sau làn tử khí đen ngòm. Hành lang trống hoắc yên lặng vẫn còn văng vẳng tiếng bước chân kì dị của cô. Rùng rợn và bí hiểm.
Còn Cự Giải thì sao? Đương nhiên chẳng bị ảnh hưởng.
Vì cô làm gì còn trong phòng.
------------------------
Bão tuyết vừa tan, nền trời vẫn còn màu trắng xám lạnh ngắt buồn tẻ.
Trong đại sảnh của toà lâu đài lớn, một người phụ nữ khẽ đứng dậy khỏi chiếc ngai vàng bằng băng. Bỗng nhiên bị ngắt liên lạc cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Dù sao cũng phải đến, Thiên Yết đâu có trốn được.
Khoé miệng kéo lên đầy hứng thú. Họ sẽ đối mặt với nhau thế nào sau hai trăm năm đây? Cô rất tò mò.
Anh em Song Tử cũng sẽ đến trong hôm nay, vì vậy cô nên đi chuẩn bị một chút để đón tiếp họ.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô đưa tay vào giữa không trung. Tất cả bóng đèn trong đại sảnh sáng bừng lên, lộ ra mặt sàn trơn bóng trong suốt.
Cánh tay di chuyển. Bên trái một chút, bên phải một chút. Thêm cả mấy thứ ở trước cửa chính. Chỗ này chỗ kia mỗi chỗ bọc thêm một lớp...
Cứ thế, dưới bàn tay uyển chuyển của người phụ nữ, lâu đài vốn chỉ đơn giản với mấy cột nhà và mặt sàn trống trải đã hoàn toàn thay da đổi thịt. Mỉm cười nhìn thành quà của bản thân, người phụ nữ khẽ bước xuống sàn nhà từ trên khu vực ngai vàng, rẽ sang hành lang bên trái đi vào nhà bếp.
Cô khoanh tay nhìn người hầu và đầu bếp chạy loạn khắp căn bếp. Thức ăn ở một khu vực giá lạnh trước nay luôn không có gì phong phú, chắc họ cũng chẳng biết phải nấu nướng ra sao. Từ trước tới nay những người sống trong lâu đài này không bao giờ kén ăn. Thậm chí số lần ăn ở đây còn có thể dễ dàng đếm trên đầu ngón tay. Nên những đầu bếp vốn không phải phục vụ cái ăn cái uống trong suốt một thời gian dài bỗng nhiên phải chuẩn bị quá nhiều thứ từ đống thực phẩm chẳng có gì hấp dẫn ở nơi lạnh lẽo như này quả thật rất khó xoay sở.
Mà, cô quan tâm làm gì. Song Tử thì quá quen rồi, hắn suốt ngày đến đây, cho ăn gì cũng được. Cự Giải và Nhân Mã lại càng không phải lo. Họ quá hiểu nếp sống ở đây nên cũng sẽ không đòi hỏi nhiều. Vấn đề là ở chỗ con bọ cạp đói hai trăm năm không nếm thức ăn Thiên Yết kìa.
Một tuần trôi qua rồi, chắc hẳn cô ấy cũng đã xực hết thức ăn bên đó. Giờ làm sao phục vụ quý cô cầu kì này đây, khi mà sơn hào hải vị ở Phương Bắc Thiên Yết đã quét dọn sạch sẽ rồi? Thức ăn ở đây mà dở nữa thì ông anh cô mất luôn cơ hội nói chuyện với Thiên Yết là cái chắc.
Nan giải thật!
Cơ mà, lo làm gì. Có phải việc mình đâu, tự thân ông anh kia lo không phải tốt hơn sao? Thôi bỏ qua vậy!
Sau đó không chần chừ mà rời khỏi khu vực bếp núc bận rộn. Vòng hết hành lang là đến một ban công lớn. Bước lại gần, người phụ nữ khẽ hít sâu khí trời sau cơn bão kéo dài. Ban công lộ thiên này là nơi yêu thích của cô. Đứng ngắm nhìn cả vùng đất của mình từ trên cao này có cảm giác rất sảng khoái và hưng phấn. Khẽ nheo mắt lướt một vòng qua những dãy núi đằng xa phía Tây Bắc lâu đài, cô nhếch miệng cười xinh đẹp.
Đến rồi!
Làn gió lạnh buốt theo cánh cửa mở vào trong lâu đài. Từ hành lang đi ra, người phụ nữ mỉm cười vui vẻ với người vừa xuất hiện.
“Lần này đã biết vào bằng cửa chính rồi đấy sao, Tiểu Giải?”
Cự Giải chớp chớp mắt nhìn người phụ nữ, bĩu môi:
“Mấy lần trước là do tình thế bắt buộc, không phải đã nói rồi sao?”
Người phụ nữ cười cười, làm động tác mời với Cự Giải. Cô cũng không khách khí, bước nhanh vào đại sảnh.
Bỗng nhiên Cự Giải khựng lại. Tiếng rên ồm ồm len lỏi tới từng ngóc ngách của toà lâu đài tự nhiên xuất hiện khiến cô phải nhíu mày.
“Im~lặng~”
Cự Giải nhìn dưới chân mình, ra lệnh bằng chất giọng rất chi là khinh bỉ.
Nguồn gốc của tiếng rên phát ra từ dưới mặt sàn bằng băng trong suốt của đại sảnh. Dưới lớp băng dày cả mấy chục mét, một con rồng đen sì đang cuộn tròn ngủ say. Và tiếng kêu lúc nãy chính là tiếng ngáy của nó.
Cự Giải nhìn nhìn nó, tự trong lòng lại bắt đầu cảm thán.
Hắc Thần Long Gigrekiga - Thánh Thú hộ vệ của nhóm thần mạnh nhất Phương Đông. Thông tin về nó không nhiều, trong tài liệu duy nhất có ghi chép lại thì chỉ có vài ba dòng lèo tèo không rõ ràng. Nhưng Cự Giải biết rõ con vật này thế nào chứ? Hừ!
Nói về nó, thứ nhất là cực kỳ cộc cằn, thứ hai là cực kỳ lười biếng, cuối cùng là cực kỳ dở hơi. Có Thánh Thú nào như nó không? Đã không chịu nghe lời lại còn đòi ăn ngon, nếu không phải ở Phương Đông dạy dỗ nghiêm khắc, chắc có khi bây giờ nó đang đi lởn vởn cà khịa khắp nơi rồi.
Con rồng hơi động mi mắt nhưng cũng không mở ra. Nó vốn tưởng có ai đó mới mẻ đến thăm thú lâu đài, ai ngờ vẫn là con nhãi Phương Bắc mới mấy nghìn năm tuổi. Nó mới không thèm chấp!
Cự Giải nhìn nó, cô còn không hiểu thái độ kia sao? Đương nhiên hiểu. Chỉ là cô cũng chả muốn chấp nhặt với ông rồng già tính trẻ con này.
Cự Giải quay sang người phụ nữ vẫn đang cười tươi rói đằng sau mình, nói rõ mục đích đến đây:
“Lần này tớ đến sớm hơn dự định, chắc cậu biết lý do rồi, tớ sẽ không nhắc nữa. Nhưng trước đó cho tớ hỏi, ngoài cậu ra có ai biết sự tồn tại của nó không?”
“Ngoài tớ ra còn hai người kia, đâu phải cậu không biết?”
Người phụ nữ vừa trả lời Cự Giải vừa bước tới gần ngai vàng. Nhưng cô không vội ngồi xuống mà còn tốt bụng tạo cho Cự Giải một cái ghế.
Nhìn vào cái ghế tỏa ra hàn khí lạnh buốt, Cự Giải ngán ngẩm lắc đầu. Nhưng ngay lập tức, một tấm da gấu lơ lửng trên không trung nhẹ hạ xuống, phủ lên ghế ngồi. Cự Giải liếc người phụ nữ đang tỏ vẻ tốt bụng kia, thở dài rồi ngồi xuống.
“Lý do còn lại chắc là điều tra tình hình ông anh tớ hả?”
Cự Giải nhíu mày. Quả là chị cô không nhắc đến việc này, nhưng thâm tâm chị rất ư là muốn tên mặt đơ biến khỏi mắt trong lần thăm Phương Đông vào ngày mai. Mà tình hình vắng vẻ này, cô lia mắt một vòng, hắn đi rồi...mới lạ!
Cô vẫn còn cảm nhận được thứ linh lực tức thở kia của hắn ở trong lâu đài. Khổ thân chị, cũng...khổ thân hắn. Ai cũng biết họ muốn gặp nhau, muốn nói chuyện, nhưng một bên quá sĩ diện, một bên lại quá nhẫn tâm. Thế là xảy ra cơ sự này. Hơn nữa hai trăm năm qua, ngoài việc giúp duy trì liên lạc cho cô và Thiên Yết, hắn cũng không nhân cơ hội nói chuyện với chị. Nếu hắn làm thế, tình hình hai người họ cũng đâu đến nước này.
Cự Giải trả lời ậm ừ câu hỏi, rồi lại chán nản dựa vào ghế nghĩ ngợi.
Người phụ nữ nhìn Cự Giải, cười vui vẻ. Lâu lắm mới thấy cô ấy như vậy, nhìn rất vui vẻ và bình yên. Những lần trước gặp, không kể khổ thì cũng là cầu viện. Nói ra thì không phải nhưng hai trăm năm nay cô ấy quả thật phiền lắm. Người phụ nữ nghiêng đầu. Cự Giải như vậy là tốt nhất, yên bình như vậy là tốt nhất, cho cả cô ấy cũng như...lỗ tai cô.
Còn từ giờ tới lúc Song Tử đến, cô sẽ giải quyết giúp hắn vài chuyện.
-----------------------
Sau khi sắp xếp phòng cho Cự Giải, người phụ nữ bắt tay vào làm công việc phụ của ngày theo lời nhờ vả của Song Tử.
Vòng xuống hầm của toà lâu đài, cô khẽ mở cánh cửa sắt cũ kỹ vào trong ngục tối.
Ánh sáng của ngọn đuốc yếu ớt leo lắt chiếu vào thân ảnh người phụ nữ, kéo dài cái bóng của cô ra, tạo cảm giác quỷ dị khó nói.
Bước chân dừng lại trước một căn phòng, người phụ nữ lười biếng ngáp dài, đưa cánh tay trắng đến mức gần như trong suốt mở cánh cửa gỗ nặng nề.
Trong phòng không có đèn, cửa sổ thì bé ti hin, lại còn phủ một tầng kết giới, khiến cả căn phòng trở nên u ám đáng sợ.
Mắt liếc qua người ở góc phòng đang run rẩy sợ sệt, cô cười khinh khỉnh. Nụ cười bình thường như vậy lại khiến cho tên ngồi thu lu trong góc hoảng sợ, bắt đầu van xin:
“La-làm ơn...tha cho tôi! Tôi sẽ biến mất...sẽ không trở lại nữa...xin tha cho tôi! Làm ơn...làm-“
Người phụ nữ động nhẹ một ngón tay, giọng nói khản đặc run như cầy sấy của hắn im bặt. Cô chán ngán khẽ gõ gót giày xuống sàn đá, cả không gian căn phòng trong ngục tối biến mất, thay vào đó là một nơi khác ngoài lâu đài.
Chẳng biết gió lốc lại nổi lên từ lúc nào, cắt mạnh vào da thịt đến mức ê buốt. Người phụ nữ lẩm bẩm:
“Tên chết bằm Song Tử! Nếu không phải vì Nhân Mã thì đừng hòng em phải động chân động tay thế này.”
Cô đưa tay vẽ một ký tự lạ vào không trung. Nó khẽ phát ra ánh sáng bàng bạc rồi bay đến dán chặt lên trán tên tù nhân. Người phụ nữ thoải mái ngả người ra. Từ đằng sau, theo cơn lốc đầy băng tuyết, chiếc ngai vàng vốn phải đặt trong đại sảnh hiện lên. Người phụ nữ ngồi nhìn tên tù nhân đang run lẩy bẩy, khuỷu tay gác lên ghế, cô chống cằm nhàm chán hỏi:
“Tên?”
“T-T-Tehason...”
“Chủng tộc?”
“N-Nhân thú...”
“Nơi ở?”
“Tầng năm chữ số, P-Phương Tây....”
Thế thôi. Một ngón tay khẽ động, từ không khí hiện ra một ngọn giáo ngắn bằng băng. Người phụ nữ xoay xoay nó mấy vòng, búng tay một cái, ngọn giáo xé gió lao vun vút xuyên qua tim Tehason rách nát tả tơi, tiễn hắn xuống địa ngục.
“Ngươi sẽ là món đồ tốt cho ông anh của ta.”
Người phụ nữ dần biến mất vào cơn bão tuyết trắng xoá, vương vấn trong không gian vẫn là giọng nói lạnh nhạt và tàn nhẫn, như là báo hiệu cho một hồi chết chóc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận