- Đại sư huynh của danh sư?
Không nghe giải thích còn tốt, nghe xong hắn chẳng những không hiểu rõ, càng thêm khó hiểu. Lưu Huân đều có cảm giác muốn phát điên.
Danh sư địa vị cao tới mức nào, bản thân hắn là học sinh, hắn biết rất rõ ràng.
Cho dù là loại đẳng cấp quốc vương bệ hạ của Thiên Huyền vương quốc này, đứng ở trước mặt cũng không dám làm càn.
Một lời có thể tàn sát hàng loạt dân trong thành, một lời có thể diệt quốc.
Đây là danh sư!
Đại sư huynh của... người như thế?
Có nhầm hay không?
Từ khi nào Thiên Huyền vương quốc xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy?
Trong nháy mắt, trong tiềm thức hắn cho rằng, khẳng định người này và Trương Huyền hắn biết không phải là cùng một người.
Đó là một phế vật, đây là đại sư huynh của danh sư. Làm sao có thể so sánh được?
Trong lòng hắn miên man suy nghĩ, tiếp tục đi theo phía sau tiến vào Hồng Thiên học viện.
Đập vào tầm mắt hắn, trong học viện không biết tập trung bao nhiêu người. Mỗi người đều cầm giấy bút, hào hứng đi về phía đài so tài.
- Đây là... Bạch Tùng, Thương Tùng kiếm khách, một mình hành hiệp nổi danh ở Vương quốc? Chu Hoằng Nghị đao khách dám cười thiên hạ? Một đao chấn động càn khôn Triệu lão gia tử? Một tay chấn động tám phương Diệp Thiên Hùng? Nàng xác định... những người này đều tới nghe giảng sao?
Nhận ra không ít người trong đó, trong lòng Lưu Huân co rút, còn thiếu chút nữa ngất đi.
Những người này cũng đều là nhân vật siêu cấp nổi danh ở trong Thiên Huyền vương quốc không biết bao lâu. Ngay cả phụ thân hắn, tộc trưởng Lưu gia cũng phải nghiêm trang đối đãi, không dám khinh thường. Thậm chí quốc vương bệ hạ muốn mời, cũng rất khó mời đi qua. Lúc này bọn họ lại đều cầm bút lông và vở, cao hứng không ngừng...
Đây rốt cuộc là một buổi giảng bài cấp bậc gì?
- Đúng vậy!
Ngọc nhi gật đầu, vẻ mặt hưng phấn:
- Ngày hôm qua Trương lão sư nói, sẽ giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở. Tin tức này truyền ra rất rộng. Những người này lại đều tới!
- Nàng chờ một chút. Nàng nói... sẽ giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở sao?
Thoáng lảo đảo, Lưu Huân thiếu chút nữa thì ngừng thở.
Giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở, bình thường đều nói tu luyện như thế nào, tập trung linh khí như thế nào, sử dụng linh khí rèn luyện thân thể thế nào... Cơ bản chỉ có tác dụng đối với người dưới võ giả nhị trọng. Những trưởng lão, tộc trưởng, cao thủ Thông Huyền cảnh đại này chạy tới đây làm cái quỷ gì?
Nàng xác định, bọn họ đều là tới nghe giảng bài về kiến thức cơ sở, chứ không phải đến đây giết người phóng hỏa chứ?
- Đúng vậy. Lúc đó ta đứng ở chỗ rất gần đài so đấu, nghe rõ ràng!
Ngọc nhi gật đầu. Nàng nhớ tới tư thế cao lớn oai hùng của Trương lão sư hôm trước, vẫn không tự chủ được tâm trí say mê.
Giảng bài về kiến thức tu luyện cơ sở, vô số đại cao thủ Thông Huyền cảnh lại chạy tới nghe giảng bài?
Dù thế nào Lưu Huân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?
- Quả nhiên tới muộn...
Thời điểm hắn đang khiếp sợ tới dục tiên dục tử, trong đầu không thể tin được, liền nghe được tiếng biểu muội kinh ngạc kêu lên. Hắn không nhịn được, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử lại co lại.
Chỉ thấy trên đài so tài của Hồng Thiên học viện vốn vô cùng rộng rãi có thể chứ hơn vạn người, đã chật kín người. Cũng có không thiếu người ôm chăn đệm nằm dưới đất. Xem ra ngày hôm qua bọn họ đã tới đây giữ chỗ, vẫn không có rời đi.
- Chen chúc ở phía trước chính là... lão sư của Học viện?
Đám người ngồi phía đầu, chính là lão sư của học viện. Tuy rằng bọn họ không ngả ra đất nằm nghỉ các loại, nhưng trên người đầy sương nặng. Vừa nhìn đã biết bọn họ cũng ở chỗ này chờ một đêm.
Trước đó hắn còn cảm thấy đám người biểu muội quá sốt ruột. Trời vừa mới sáng lại xông lại nghe khóa giảng bài buổi trưa. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, đám người lão sư của học viện vì nghe giảng bài, còn chờ suốt cả đêm.
- Chỗ ngồi không còn, chúng ta cũng chỉ có thể đứng...
Vẻ mặt Ngọc nhi buồn bã giống như đưa đám.
Trước mặt đã là núi người biển người. Ngoại trừ bản thân lão sư, học sinh của Hồng Thiên học viện ra, còn có người của các thế lực lớn trong Thiên Huyền vương thành tới. Nếu không phải biết có người muốn giảng bài, thật sự nghi ngờ có phải phát sinh bạo động, muốn lật đổ chính quyền của vương quốc hay không.
- Ngọc nhi, lão nhân gia Trương Huyền tiền bối này, rốt cuộc là ai vậy?
Cố nén chấn động trong lòng, Lưu Huân lại nhìn về phía biểu muội.
Ánh mắt hắn đã từ mờ mịt trở nên nóng như lửa.
- Tiền bối? Lão nhân gia?
- Đúng vậy!
Lưu Huân gật đầu.
Hắn thấy, có thể khiến cho nhiều người qua nghe giảng bài cơ sở như vậy, cho dù là lão sư của hắn cũng làm không được.
Vị Trương lão sư này là sư huynh của danh sư, cho dù không phải là danh sư, tuổi tác khẳng định cũng không nhỏ. Gọi là tiền bối, lão nhân gia, không có sai.
- Khụ khụ, Trương Huyền lão sư chưa đủ hai mươi tuổi, còn không có lớn bằng biểu ca...
Thấy bộ dáng hắn nghiêm túc, khuôn mặt Ngọc nhi đỏ lên.
- Chưa đủ hai mươi tuổi?
Người Lưu Huân cứng đờ.
Chưa đủ hai mươi... Sư huynh của danh sư... Khiến cho nhiều người cam tâm tình nguyện chờ một đêm như vậy, chỉ vì nghe một buổi giảng bài công khai?
- Điều này...
Lưu Huân cảm thấy tam quan của mình đều bị đổi mới. Hắn thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi:
- Nàng... có thể nói cho ta một chút về chuyện của Trương lão sư này không?
- Muốn nói về vị Trương lão sư này, còn phải nói bắt đầu từ đánh giá lão sư. À, không, bắt đầu từ dạy học sinh tẩu hỏa nhập ma...
Còn chưa nói dứt lời, liền nghe được ngay phía trước ồn ào náo động một hồi. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ba lão già đi nhanh tới. Bọn họ đi đến đâu, mọi người đều nhường đường.
- Là... Lưu sư, Trang sư của Bắc Hư vương quốc? Còn có... Trịnh sư của Hàn Vũ vương quốc?
Nhìn thấy được ba bóng người này, Lưu Huân liền nhận ra được.
Làm danh sư học đồ, hắn đã may mắn gặp ba người này một lần. Lúc đó danh sư dạy hắn đều cung kính lễ độ, tự nhận không bằng.
Không nghĩ tới bọn họ lại tự nhiên tới Thiên Huyền vương quốc, hơn nữa...
- Chẳng lẽ... Bọn họ cũng tới nghe giảng bài?
Chấn động mãnh liệt đã khiến cho hắn có chút ngẩn người.
- Đúng vậy, Trương lão sư chính là đại sư huynh của ba người bọn họ!
Ngọc nhi gật đầu.
- Bọn họ...
Lưu Huân đang cảm thấy muốn khóc. Ra ngoài học tập ba năm, tưởng có lão sư là danh sư, có thể trở về nói khoác một hồi. Bây giờ mới biết...
cũng không tính là gì cả.
Chưa đủ hai mươi tuổi trở thành lão sư sao kim, còn là đại sư huynh của ba danh sư...
Vị Trương lão sư này rốt cuộc là một người thế nào?
...
Trương Huyền tỉnh dậy đã gần buổi trưa. Hắn sai Tôn Cường chuẩn bị đồ ăn. Ăn một bữa ngon miệng, lúc này hắn mới đi bộ về phía học viện.
Vốn tưởng rằng còn chưa đến giờ, không có người nào qua. Khi đi tới sân so tài, hắn nhìn thấy được người đứng chật như nêm cối. Hắn lập tức bị dọa cho giật mình.
Ngày hôm qua có quá nhiều người yêu cầu bái sư, hắn thật sự không có cách nào, lúc này mới thuận miệng đáp ứng giảng bài công khai một lần.
Hắn vốn tưởng rằng không có người nào qua. Dù sao chỉ là giảng giải cơ sở, chỉ có hiệu quả đối với những người dưới Chân Khí cảnh... Chen chúc chật cứng thành như vậy, giở trò quỷ gì?
- Thật ngại quá, xin cho qua một chút. Có thể để cho ta qua không?
Đi vòng một vòng lớn quanh sân so tài trận cũng không tìm được chỗ nào có thể tiến vào trong, Trương Huyền thật sự không nhịn được, vỗ nhẹ vào vai một người thanh niên.
- Tiến vào trong, thế nào? Muốn chen ngang sao? Ta lại tới xếp hàng từ sáng sớm, muốn nghe Trương lão sư giảng bài. Ra phía sau xếp hàng đi!
Người thanh niên có chút bực mình, khoát tay áo.
Nói thật, Lưu Huân rất phiền muộn.
Người này cũng thật không có mắt nhìn!
Hắn và đám người muội muội tới xếp hàng từ sáng sớm, đến bây giờ cũng chỉ có thể đứng bên ngoài. Ngươi giữa trưa mới đến, tự nhiên bảo ta tránh ra... Đùa kiểu gì vậy?
Xung quanh nhiều người như vậy, bảo ta nhường đường. Thấy ta vừa trở về muons dễ khi dễ sao?
Hơn nữa, cho dù ta tránh ra, ngươi tiến vào trong được chắc?
- Ra phía sau xếp hàng?
Trương Huyền lộ ra vẻ mặt cổ quái. Những người này từ nơi nào xuất hiện vậy?
- Không sai, hoặc là tới sớm, hoặc là lại đứng xếp hàng. Lúc này mới qua, còn muốn chen ngang... Huynh đệ, đừng trách ta không nhắc nhở. Cho dù ta để cho ngươi tiến vào trong, người ở bên trong cũng sẽ đánh chết ngươi!
Lưu Huân rất nghiêm túc nói.
Nghe xong câu chuyện về Trương Huyền lão sư, hắn bội phục sát đất. Hắn cuối cùng cũng biết được, vì sao những người này xông tới nghe giảng bài.
Một vị học sinh thân truyền của danh sư vượt qua nhị tinh, thời gian nửa tháng ngắn ngủi, khiến cho vốn học sinh chỉ có thực lực nhất trọng Tụ Tức cảnh, cứng rắn lay động cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong... Bất kể một điều nào đều đáng để vô số người đến đây!
Cho dù không phải tới học tập, cũng có thể nhân cơ hội qua lại thân thiết!
Nếu chẳng may Dương sư lại có thể tự mình đến đây, vậy thì càng hoàn mỹ.
Trên thực tế, nói trắng ra là, những cường giả Thông Huyền cảnh, không muốn tới nghe giảng, mà muốn tìm cơ hội lôi kéo quan hệ, thậm chí xem có thể tìm quan hệ liên lạc với Dương sư hay không.
Dù sao, đệ tử thân truyền nói một câu, có thể có tác dụng hơn nhiều so với quản gia các loại.
- Khụ khụ, ngươi yên tâm đi, bọn họ sẽ không đánh ta!
Thấy gặp phải người không nhận ra mình là ai, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lắc đầu.
- Sẽ không đánh?
Thấy đối phương tự nhiên không tin lời của mình, Lưu Huân cũng có chút mất hứng:
- Thật không biết ngươi lấy tự tin như vậy ở đâu ra. Được, ta cho ngươi tiến vào trong! Chờ bị người dạy dỗ, đừng trách ta không nhắc nhở!
- Đa tạ...
Trương Huyền thấy hắn tránh ra, thở phào nhẹ nhõm, đi từng bước về phía trước. Hắn đang muốn tiếp tục đi về phía trước, lại thấy một thiếu nữ ở ngay phía trước hình như nghe được tiếng tranh cãi, xoay đầu lại.
- A, Trương lão sư, ngài đã tới...
Sắc mặt thiếu nữ nhất thời đỏ lên.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận