Dịch: Hoangforever
“Hoa Uyển Như, tất cả mọi thứ ngày hôm nay của ngươi, từ thành tựu cho tới một đời thiên chi kiêu nữ một đời được mọi người kính ngưỡng, yêu quý , tất cả đều do ta Dương Thần đưa cho ngươi. Và ta cũng là người đã cứu ngươi, bồi dưỡng ngươi. Ta tự hỏi ta đối xử với ngươi không tệ, thế nhưng tại sao ngày hôm nay ngươi lại phản bội ta?”
Trong đại sảnh tím vàng lộng lẫy và cao quý, một thiếu niên mặc một chiếc áo bào màu tím nhìn nữ tử thoát tục , xinh đẹp,mỹ lệ cách đó không xa nói. Trong ngôn từ tràn đầy sự bi ai và bất lực.
Nữ tử kia có gương mặt xinh đẹp, làn da trắng nõn. Thế nhưng vào giờ phút này, trên khóe miệng nàng lại hiện sự châm chọc nồng đậm, không thể che giấu được, nàng lạnh lẽo nói:
“Dương Thần, đúng là ngươi đã cứu ta, bồi dưỡng ta. Thế nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ ta nhất định phải yêu quí ngươi, phải cảm ơn ngươi sao?”
“Ha ha ha... buồn cười. Dương Thần ơi là Dương Thần. Ngươi được xưng tụng là kỳ tài một đời, thế nhưng nó cũng chỉ là “kỳ tài” mà thôi. Bởi vì ngươi không có được tư chất tu luyện được võ đạo. Cả cuộc đời này ngươi đừng mong đặt chân vào con đường võ đạo, tới cuối cùng ngươi vẫn chỉ là phế vật mà thôi. Kỳ tài và thiên tài, chỉ sai một chữ, nhưng kém nhau rất nhiều. Kết quả cuối cùng, ngươi cũng chỉ là hòn đá kê chân của ta mà thôi. Ha ha ha... Đối với ta bây giờ mà nói, ngươi đã không còn giá trị lợi dụng. Những tài phú, đan phương kia của ngươi, tất cả đều sẽ là của ta. Được rồi! Ngươi có thể đi chết được rồi.”
Nữ tử xinh đẹp phất tay một cái. Một màn hào quang chói lọi, rực rỡ chiếu sáng cả đại sảnh. Thiếu niên có tên là Dương Thần kia ấy vậy mà lại tiếp nhận tất cả, cũng không có trốn chạy.
Một đời đan đạo kì tài chấn kinh từ cổ tới kim, Dương Thần, cứ như vậy mà vẫn lạc (*).
(*) vẫn lạc: Chết.
........
Quận Bắc Sơn, một vùng hoang vu hẻo lánh, Dương gia.
Trong một căn nhà cũ kỹ chợt vọng ra tiếng khóc của hai người phụ nữ. Chỉ thấy một người phụ nữ lớn hơn đang ôm một vị thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú nhưng đã tái nhợt, khóc lóc không ngừng, bộ dạng vô cùng thương tâm. Bộ dạng ướt át kiều diễm kia làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải yêu thương, đau lòng không thôi.
Thiếu nữ kia gào lên:
“Hai tên súc sinh nhà Vương Gia kia đã hại đệ đệ Dương Thần ta phải treo cổ tự sát, Dương Thái Diệp ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn chúng!”
Cô gái trẻ ôm chàng trai trong tay rống giận lên một tiếng. Cô không nhận ra rằng chàng trai đã khuất đang nằm trong vòng tay mình đột nhiên khẽ cử động ngón tay.
“Mình... mình đang ở đâu đây?”
Hàng ngàn ký ức hiện lên trong đầu Dương Thần.
Không phải mình đã chết rồi sao?
Dương Thần, một đời kỳ tài luyện đan chấn động thiên hạ và cũng là thiên tài luyện đan đệ nhất trong Hoàng triều. Chỉ mới 20 tuổi đã đứng đầu đan đạo, có thể nói hắn chính là người “Đứng ở trên cao mà lạnh”(*). Thế nhưng, hắn lại là một người dễ tin người, bị nữ nhân thân cận nhất của mình giết chết.
(*) Đứng ở trên cao mà lạnh :là một câu nói ẩn dụ ấm chỉ một số người quyền cao chức trọng, không có bạn bè thân thiết và thường bị người khác ngấm ngầm muốn đẩy ra khỏi vị trí trên cao. Hoặc ám chỉ một người đã đạt dược kỹ năng hoặc sự tu luyện ở mức độ cực kỳ cao. Trạng thái càng cao, càng ít người bầu bạn, bạn sẽ cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo.
Ngày đó hắn chết chính là ôm hận mà chết. Nhưng không ngờ rằng, sau khi hắn chết, hắn lại được trùng sinh sống lại.
Rất nhiều ký ức thuộc về nguyên chủ của cái cơ thể này đột nhiên tràn vào tâm trí hắn.
“Cái người treo cổ tự sát này cũng có tên là Dương Thần? Hắn trùng tên với ta?”
Dương Thần nhanh chóng tiêu hóa ký ức thuộc về nguyên chủ của cái cơ thể này.
Hắn hiện tại đang ở quận Bắc Sơn. Đây là một quận hoang vu hẻo lánh, đa số là dân lưu đày sinh sống. Nơi này thường xuyên xảy ra chiến loạn, không có ai cai quản. Mà vị trí hiện tại của hắn chính là tộc Dương gia, một tộc bình thường nhất trong hàng trăm gia tộc sống ở trên mảnh đất này.
Cái mảnh đất hoang vu, hẻo lánh,chim không thèm ỉa giống như quận Bắc Sơn này, khi còn sống hắn sẽ không bao giờ tới.
Chủ nhân cũ của cái thân thể này, lúc còn sống cũng là một luyện đan sư. Thế nhưng tư chất luyện đan của hắn phải nói là nát tới cực độ. Tính cách lại hèn nhát, không dám phát triển.
Một lần, trong một trận cá cược, hắn đã đem gia sản của tỷ tỷ mình quăng đi hơn phẩn nửa. Vì hối hận, cũng như không còn mặt mũi nào để sống nữa nên hắn đã treo cổ tự vẫn.
Điều đáng nói là, cái tên Dương Thần này trước khi chết, hắn cũng mới chỉ 13 tuổi.
“Cái tên Dương Thần này thật đúng là....Kiếp trước, mình vì không có được tư chất mà mình hằng mơ ước nên đã bị người ta giết chết. Thế nhưng, hiện tại mình lại trùng sinh lên người hắn, âu cũng là số phận.”
Rất nhanh, Dương Thần liền tiêu hóa hết toàn bộ ký ức của tên Dương Thần đã khuất.
Vốn hắn định suy nghĩ thêm ít chuyện nữa, thế nhưng đột nhiên cảm thấy khó thở, không hô hấp được. Thế là hắn mở hé con mắt ra thì thấy cô gái Dương Thái Điệp vẫn đang còn ôm mình kia để hai quả bưởi to như hai quả núi đè lên trên gương mặt hắn.
Xúc cảm mềm mại này làm cho Dương Thần đỏ mặt tía tai. Thành thật mà nói hắn chưa bao giờ tiếp xúc gần với phụ nữ như vậy.
Giờ phút này Dương Thái Điệp vô cùng tức giận mắng:
“Vương Gia, các ngươi đền lại mạng cho đệ đệ ta đi! Người khác không dám chọc vào các ngươi, nhưng ta dám!”
“Tiểu thư, tiểu thư...Ngươi ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn như vậy a! Vương Gia kia thế lực to lớn, ngay tới cả tộc trưởng Dương Gia của chúng ta cũng không dám trêu chọc tới bọn họ. Thực lực hiện tại của ngươi, nếu như đi tìm bọn họ, vậy chẳng khác đi tự tìm đường chết sao?”
Nha hoàn bên cạnh vội vàng can ngăn lại suy nghĩ muốn trả thù của Dương Thái Điệp, sợ Dương Thái Điệp làm ra hành động mất khôn.
Dương Thái Điệp với khuôn mặt đỏ bừng, khẽ cắn răng, rít lên một tiếng:
“Ta cũng chỉ có một cái đệ đệ này, một cái đệ đệ này mà thôi. Thế nhưng lại bị hai tên súc sinh nhà Vương Gia kia hại chết. Là tỷ tỷ của hắn, ta không ra mặt giúp hắn, vậy ai sẽ ra mặt giúp hắn đây?”
Dương Thần, ngươi đang còn “hưởng thụ” trong vòng tay dịu dàng của Dương Thái Điệp, thấy Dương Thái Điệp nổi đóa như vậy, sợ vị tỷ tỷ ngực lớn này làm ra chuyện gì đó mất khôn liền vội vàng “a a...a” hô lên.
Mà hắn không la lên không được. Bởi vì nếu hắn không la lên, vốn hắn đang không có chuyện gì cũng sẽ bị Dương Thái Điệp làm cho “bí hơi” mà chết thêm lần nữa.
Dương Thái Điệp vốn đang còn đau thương tột cùng, không còn bất kỳ tia hi vọng nào, đang còn suy nghĩ tới việc sẽ liều mạng với đám người Vương Gia đã hại chết đệ đệ mình kia, đột nhiên nàng cảm thấy có thứ gì đó uốn éo ở trước ngực, giống như kiểu đệ đệ mình chưa có chết vậy.
“Dương Thần, đệ không sao chứ, đừng có hù tỷ tỷ a!”
Dương Thái Điệp nhanh chóng lau nước mắt nói.
Dương Thần thấy Dương Thái Điệp khẩn trương như vậy, lại nghĩ tới nguyên nhân hắn bị chết, trong lòng liền thở dài một tiếng, sau đó mở hai mắt ra nói:
“Tỷ tỷ, đệ không sao.”
“Thiếu gia, ngài... ngài thật sự không sao chứ?”
Tiểu nha hoàn xinh đẹp kích động nhảy dựng lên hỏi.
Dương Thái Điệp vẫn đang còn đau thương, vội vàng nắm chặt tay Dương Thần, quát lên một tiếng:
“Dương Thần, đệ ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn. Nếu như đệ cảm thấy trong lòng không được thoải mái. Vậy cứ nói với tỷ, tỷ sẽ liều mạng với đám người Vương Gia kia.”
“Đừng! Tỷ ngàn vạn lần không được làm như vậy!”
Dương Thần bị vị tỷ tỷ này dọa cho sợ hết hồn.
Hắn nhìn thật sâu Dương Thái Vũ. Những ký ức về cuộc đời giữa hai chị em hắn liền hiện ra trong đầu.
Thiếu nữ đang đứng trước mặt hiện tại này có tên là Dương Thái Điệp.
Dương Thái Điệp, 18 tuổi, hơn em trai Dương Thần 5 tuổi, là một người nổi tiếng trong bách tộc của vùng đất hoang vu hẻo lánh này. Nàng được xưng tụng là “Tam đại kim sai”, là một trong 3 mỹ nhân nổi tiếng nhất của bách tộc. Thế nhưng sự nổi tiếng của nàng không tới từ sắc đẹp mà tới từ tính tình.
(*) Tam đại kim sai: Một trong 3 chiếc trâm cài nổi tiếng nhất.
Đúng vậy! Dương Thái Điệp nổi tiếng là một “Con cọp”. Tính cánh nàng “hung dữ” tới cực điểm, hoàn toàn dựa cơ bắp để nói chuyện. Một khi đã cố chấp việc gì đó, không ai có thể kéo nàng lại được. Có người nói nàng ngốc nghếch, đầu chứa toàn bã đậu. Có người thì bảo nàng thông linh lanh lợi, ngộ tính vô cùng tốt, là đệ nhất thiên tài của Dương Gia.
Ngươi thì bảo nàng thông minh, ngươi thì bảo nàng ngốc nghếch, nói chung không biết đường nào mà lần.
Chính vì lý do này mà không có ai dám trêu chọc Dương Thái Điệp.
Mà điểm quan trọng nhất chính là, Dương Thái Điệp không chỉ “hung dữ” mà còn là một người vô cùng bao che khuyết điểm, bảo hộ cho người khác! Mà người được nàng bảo hộ chính là đệ đệ nàng - Dương Thần.
Nghe nói, lúc Dương Thần lên 3 tuổi, cậu bị một con sói đen - linh thú do nhà họ Tôn nuôi dưỡng, cắn. Kết quả là tỷ tỷ hắn, Dương Thái Điệp hùng hùng hổ hổ vào trong nhà cầm con dao lên, nói muốn tới nhà Tôn gia giết chết con sói đen kia. Không cần nghĩ cũng biết nàng liền bị trưởng bối bắt trở về.
Thế nhưng ai mà ngờ được, Dương Thái Điệp vẫn luôn nhớ tới chuyện này!! Vào lúc nàng được mười mấy tuổi, nhân lúc con sói đen kia không có ai trông coi, thế là nàng xách đao lên, chém chết con sói đen này. Sau khi giết xong nàng còn để lại một dòng chữ trên thi thể con sói này “Dám bắt nạt đệ đệ ta, ngươi nhận đều phải chết” (*) - hung thủ Dương Thái Điệp.”
Đúng vậy! Do trình độ văn hóa của Dương Thái Điệp lúc đó còn chưa có được tốt, mặc dù đã vắt hết óc ra rồi thế nhưng cũng không có biết chữ “thú” viết như thế nào. Cho nên chữ “thú” mới biến thành chữ “thụ”
(*) Nguyên văn câu trên: Khi ngã đệ đệ giả, nhân thụ đô đắc tử. Chắc tính viết dám bắt nạt đệ đệ của ta, thú của ngươi đều phải chết.
Hồi ức như vậy, để cho Dương Thần hiểu được một điều rằng, vị tỷ tỷ này của hắn rất có thể sẽ liều mạng với đám người Vương gia kia thật đấy.
Ở mảnh đất hoang vu này, Vương Gia thuộc vào gia tộc đứng đầu trong hàng trăm tộc ở đây, ai dám đụng vào họ chứ?
Thế nhưng kể cả như vậy, đối với Dương Thái Điệp mà nói cũng không tính vào đâu, nàng ta thật sự dám trêu chọc đấy.
Vừa nghĩ tới đây, Dương Thần xoa xoa đầu, thở dài nói:
“Tỷ tỷ, tỷ và Minh Nguyệt trước tiên ra ngoài trước đi, đệ muốn một mình yên tĩnh một chút.”
“Bảo bối, đệ ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn a! Nếu đệ treo cổ một lần nữa, tỷ đây biết sống như thế nào đây?”
Dương Thái Điệp đau lòng nói.
Dương Thần bật cười nói:
“Tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, đệ sẽ không thiển cận như vậy nữa đâu. Hiện tại đệ chỉ muốn một mình yên tĩnh, suy nghĩ cho thấu đáo. Ít nhất, đệ hứa với tỷ, đệ sẽ không làm tỷ đau lòng nữa.”
Dương Thái Điệp thấy ánh mắt của Dương Thần không còn ý định tự sát nữa, liền cắn môi nói:
“Được rồi, tỷ ra ngoài trước, còn Minh Nguyệt sẽ ở bên ngoài canh chừng đệ. Nếu như đệ có yêu cầu gì, cứ bảo với Minh Nguyệt là được.”
Cố Minh Nguyệt, hay còn được gọi là Tiểu Nguyệt, là một nha hoàn của Dương Thái Điệp, tương lai sẽ được Dương Thái Nguyệt gả cho Dương Thần làm tiểu thiếp.
Tiểu Nguyệt đối với hai chị em Dương Thần và Dương Thái Nguyệt nhất mực tuân theo. Mà điểm quan trọng nhất chính là, không biết Dương Thái Điệp kiếm được cô nàng này từ đâu. Nàng ta không chỉ nhất mực tuân theo hai chị em Dương Thần và Dương Thái Điệp mà còn tuổi tác cũng không có lớn. Hiện tại có lẽ cũng mới chỉ 15 tuổi, rất có tố chất trở thành một mỹ nhân trong tương lai.
Thân là nha hoàn của Dương Thái Điệp, nàng ở trong Dương Gia cũng nhận được vô số người tỏ tình. Chỉ là Cố Minh Nguyệt vẫn luôn giữ một tấm lòng trung, hơn nữa còn thật giống như đã làm xong công tác tư tưởng sẽ làm tiểu thiếp của Dương Thần trong tương lai vậy.
Hiện tại, nghe thấy Dương Thái Điệp nói như vậy, nàng cuống quít nói:
“Thiếu gia, nếu như ngài cần Minh Nguyệt, Minh Nguyệt vẫn luôn ở bên ngoài.”
“Uk”
Dương Thần gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này, Dương Thần mới hít sâu vào một hơi. Hắn hồi tưởng lại đủ thứ ở trong đầu, sau đó quan sát cái thân thể này.
“Thật không ngờ được, ta, Dương Thần đan đạo tung hoành cả đời, được mọi người tôn sùng và yêu quí, thế nhưng mà vẫn không tránh được cái kết cục bị mặc người ta chém giết, mặc người thịt cá (*). Thật ra, nguyên nhân cuối cùng kỳ thực vẫn là năm đó ta không có thiên tư tập võ đi. Cho dù lúc đó ta có hào hoa phong nhã như thế nào đi chăng nữa thì thực lực của ta cũng quá nhỏ yếu. Hoa Uyển Như kia muốn giết ta vậy mà ta ngay cả một chút phản kháng cũng không có.”
(*) Mặc người chém giết, mặc người thịt cá : để người khác tàn sát, ức hiếp, không có khả năng phản kháng lại.
Dương Thần nghĩ tới đây dần nở ra nụ cười:
“Thế nhưng thật không ngờ được, trời vẫn còn thương ta. Cái thân thể này có tư chất tập võ vô cùng tốt, ấy vậy mà lại không có tu võ, quả thực chính là uổng phí của trời mà.Ta, Dương Thần năm đó có nằm mơ cũng muốn được tu võ, muốn được đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh bên dưới! Mà trên đời này, chỉ có võ đạo mới là chân lý vĩnh hằng.”
“Cái thân thể này mặc dù tư chất tu võ không phải nói là hàng đầu, thế những cũng không có kém! Ta năm đó mặc dù không thể bước vào võ đạo, thế nhưng ta am hiểu nhất lại chính là bồi dưỡng, nâng đỡ thiên tài! Hiện tại ta đã có cái thân thể này rồi, cộng thêm với việc có hệ thống kiến thức bồi dưỡng trước kia, cho dù thiên tư của cái thân thể này không phải là hàng đầu đi chăng nữa thì có đã sao?? Chỉ tiếc là cái thân thể này cũng quá hèn nhát quá đi. Ở Dương gia cũng chỉ là một tên phế vật.”
Dương Thần, chủ nhân cũ của cái thân thể này, là một vị thiếu gia của nhà họ Dương. Hắn trên con đường võ đạo chỉ là một tên phế vật. Thế nhưng trên thực tế mà nói, rõ ràng tên Dương Thần này có tư chất tu luyện võ rất tốt, chỉ là hắn không chịu luyện a!
Còn hắn thì nằm mơ cũng muốn được luyện võ. Kết quả là ông trời không phụ lòng người, cho hắn cái thân thể tu luyện siêu tốt này. Thế nhưng cái thân thể này lại chỉ là một tên công tử nhà giàu thích chơi bời, làm cho hắn thổn thức không thôi.
Hoa Uyển Như!
Khi hắn nghĩ tới điều này, hắn liền nghĩ tới Hoa Uyển Như, người phụ nữ đã giết chết hắn.
Dương Thần nhắm mắt lại:
“Hoa Uyển Như ơi là Hoa Uyển Như. Ta năm đó đem ngươi bồi dưỡng thành một đời thiên kiêu. Thế nhưng ngươi phải biết rằng,thành tựu đó của ngươi, đều từ ta mà ra. Ta có thể bồi dưỡng ngươi thành tài vậy thì ta cũng có thể dùng nó để bồi dưỡng mình.”
Dương Thần năm đó đích thực đã dùng hết mọi khả năng của mình để bồi dưỡng Hoa Uyển Như thành tài. Thế nhưng, hắn vẫn còn giữ lại một lá bài.
Lá bài này không ngờ tới hiện tại lại có thể dùng tới.
Lúc này, Dương Thần tràn đầy nhiệt huyết, lẩm bẩm nói:
“Ta năm đó mặc dù có thiên phú đan đạo tuyệt đỉnh, sáng tạo ra nhiều đan phương kinh thế hãi tục, thế nhưng dù sao vẫn còn nhiều thiếu sót. Mà điểm thiếu sót chính là nằm ở võ đạo. Mặc dù tư chất đan đạo của ta vấn đỉnh thiên hạ, thế nhưng tới cuối cùng vẫn chỉ là một người bình thường, mặc người chém giết.”
“Nhưng hiện tại thì khác rồi, ta, Dương Thần nếu như đã được trọng sinh, hơn nữa còn có được cái thân thể tu luyện võ đạo. Kiếp này, liền không chỉ muốn làm đan đạo thiên tài kinh hãi thế gian mà còn muốn dùng võ nhập đạo, ngạo thị thiên hạ!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận