Dịch: Hoangforever
Trước khi trọng sinh, mặc dù Dương Thần không thể tu luyện võ đạo, bước lên con đường vương giả, thế nhưng việc mà hắn thích nhất lại chính là bồi dưỡng thiên tài.
Thậm chí ngoài trừ cái danh hiệu kỳ tài đan đạo kia, hắn còn có một cái ngoại hiệu khác nữa, đó là “Bá Nhạc”.
Bởi vậy có thể thấy được, hắn đối với võ đạo có lòng yêu thích thiết tha như thế nào.
Hiện tại có thể tu luyện võ được rồi, không thể nghi ngờ đây chính là tia sáng lóe lên cuối đường hầm, là cánh cửa trong cuộc đời tối tăm của hắn.
Dương Thần sắp xếp lại một số suy nghĩ, lên kế hoạch cho con đường võ đạo sau này của mình. Hắn biết, chuyện này không thể gấp gáp được.
Dù sao thân phận hiện giờ của hắn cũng chỉ là một tên phế vật của Dương Gia. Đoạn thời gian trước, hắn còn bị uất ức tới nỗi phải treo cổ tự sát.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, Dương Thần mặc quần áo vào, rời khỏi giường, mở cửa ra, nói:
“Minh Nguyệt, theo ta ra ngoài giải sầu một chút!”
“Thiếu gia, ngài... ngài muốn đi giải sầu?”
Cố Minh Nguyệt đứng bên ngoài cửa, thấy thiếu gia nhà mình tự đi ra ngoài liền trợn to hai mắt lên, cảm thấy có chút mất mác. Bình thường thiếu gia nhà nàng là một người chơi bời lêu lổng. Hiện tại muốn đi “Giải sầu”, chẳng phải là muốn đi vào chỗ kia hay sao? Cái chỗ mà không được đàng hoàng kia...
“Đúng! Đi giải sầu!”
Dương Thần đi phía trước nói.
Dù sao thân phận hiện tại của hắn là một vị thiếu gia bình thường của Dương gia. Cho nên, có lẽ hắn cũng nên tìm hiểu một chút về gia thế của mình cũng hay hơn.
Cố Minh Nguyệt không nói gì, bước từng bước nhỏ, vén váy lên, vội vàng đuổi theo.
Nàng đi đằng sau Dương Thần, len lén mở to hai con mắt ra nhìn hắn, trong lòng thì thầm thở dài.
Nàng biết vận mệnh của nàng chính là sau này gả cho Dương Thần làm tiểu thiếp. Cũng vì chuyện này mà nàng đã làm công tác chuẩn bị từ rất sớm. Cũng không có vì gả cho một tên phế vật làm tiểu thiếp mà cảm thấy không cam lòng, khuất nhục ở trong lòng.
Nàng chỉ nghĩ rằng sau khi nàng gả cho Dương Thần làm tiểu thiếp xong, nàng sẽ khiến cho hắn thay đổi, không còn chơi bời lêu lổng nữa, mà dốc lòng vì gia đình.
Chỉ là nàng không biết mình có thể làm được chuyện này không, cho nên nàng mới cảm thấy mất mác ở trong lòng.
Dương Thần là một người rất am hiểu về biểu cảm và ngôn từ. Nỗi buồn của Cố Minh Nguyệt hiện rõ trên khuôn mặt như vậy làm cho hắn cảm thấy chết lặng. Cái cô nha hoàn nhỏ hắn xinh xắn này không biết lại đang nghĩ gì trong đầu về mình nữa đây??
Chỉ là đối phương tuy mới 15 tuổi thế nhưng lại lộ ra tiềm chất sẽ trở thành một mỹ nữ trong tương lai. Dáng người trổ mã vô cùng tốt. Là một tinh nhân khiến cho bao người phải tranh giành.
Trong lúc Dương Thần đang còn mải miết suy nghĩ, đột nhiên có một người qua đường đi về phía hắn.
“Ồ! Tưởng ai, hóa ra là Dương Thần. Ta nghe nói ngươi thua cuộc, đem hơn phân nửa gia tài của tỷ tỷ ngươi đi trả cuộc. Cũng vì lý do này mà có tin đồn rằng người đã treo cổ tự tử vì không còn mặt mũi nào nhìn tỷ tỷ nữa. Cảm thấy chuyện quá khó tin nên mới sang đây nhìn thử một chút. Ai dè, ngươi vẫn sờ sờ đứng đây. Cái tên phế vật như ngươi làm sao có dũng khí mà tự sát cơ chứ? Ha ha ha.... Tự sát, ngươi mà cũng có dũng khí tự sát cơ à??”
Một giọng nói nửa nam nửa nữ vang lên. Dương Thần quay lại nhìn chăm chú, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ dạng của người đang nói này.
Người thiếu niên đang đứng trước mặt hắn lúc này có tuổi cũng xêm xêm Dương Thần, tầm 12-13 tuổi.
Tu luyện võ đạo, 14 tuổi là trưởng thành. 13 tuổi gần tới trưởng thành. Thật ra số tuổi này cũng đã là rất lớn rồi.
Thiếu niên này ăn mặc chỉnh tề, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, vừa nhìn liền biết là công tử nhà Dương Gia.
Dương Thần hồi tưởng lại trí nhớ trong đầu, liền biết được thân phận của người thiếu niên này. Thiếu niên này có tên là Dương Hằng, là con thứ hai của trưởng lão Dương Gia - Dương Tranh.
Người này đan võ song tu, là một thiên tài trẻ tuổi trong Dương Gia.
Dương Thần tỉ mỉ nhớ lại mọi chuyện.
Cái tên Dương Hằng này trước kia có không ít lần tới tìm “Dương Thần” hắn gây khó dễ. Mà nguyên nhân duy nhất chính là cô nàng Cố Minh Nguyệt, nha hoàn đi theo bên cạnh Dương Thần kia.
Dương Hằng đối với dung mạo xinh đẹp của Cố Minh Nguyệt vẫn luôn canh cánh trong lòng. Hắn nhiều lần tỏ tình với nàng thế nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt. Điều này làm cho hắn vô cùng tức giận. Giận cá chém thớt, thế là hắn tìm cách gây khó dễ cho “Dương Thần”, gặp là bêu xấu hắn. Thậm chí, nguyên nhân cái thân chủ này tự sát, một phần trong đó cũng là do Dương Hằng xúi giục.
Nghĩ tới đây, Dương Thần khẽ nheo mắt lại.
Thân là đồng tộc, cái tên này chỉ vì một đứa nha hoàn mà lại đối đãi với đồng bào, huynh đệ như vậy. Cái tên này khiến cho hắn cảm thấy chán ghét vô cùng.
Đương nhiên, hiện tại hắn không muốn dính dáng tới cái tên này. Sau khi nhìn thoáng qua Dương Hằng một cái, hắn bình tĩnh nói:
“Minh Nguyệt, chúng ta đi!”
“Vâng, thiếu gia!”
Cố Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại.
Thấy Cố Minh Nguyệt đối với Dương Thần rất là nghe lời, cư xử tốt như vậy, Dương Hằng càng thêm tức giận hơn. Hắn nghiến răng nghiến lợi, nói:
“Minh Nguyệt, sao đầu của ngươi không có thông ra vậy? Ngươi thử nghĩ coi, ngươi đi theo cái tên Dương Thần này thì có tiền đồ gì cơ chứ? Cái tên Dương Thần này hiện tại cũng chỉ là một tên phế vật, đã bị Dương Gia ruồng bỏ. Ngươi đi theo hắn chỉ có chịu khổ, chịu vất vả, còn không bằng đi theo bổn thiếu gia. Dựa vào thiên tư của bổn thiếu gia, ở cái mảnh đất bách tộc này, tương lai chắc chắn sẽ là một người đứng đầu. Ngươi thử suy nghĩ kỹ càng xem!”
Nghe vậy, Dương Thần dừng lại, đưa mắt nhìn sang Cố Minh Nguyệt.
Hắn cũng muốn nhìn một chút thái độ của nha hoàn Cố Minh Nguyệt này như thế nào? Bởi vì thành thật mà nói, lời của Dương Hằng, đổi lại là ai cũng sẽ động tâm.
Đi theo một tên thiếu gia phế vật như hắn, có tiền đồ gì cơ chứ?
Nhưng, ngoài dự liệu của hắn là, thái độ của Cố Minh Nguyệt hết sức là kiên quyết. Nàng khẽ cắn chặt môi, dứt khoát nói:
“Dương Hằng, ta chỉ nhận mỗi thiếu gia Dương Thần mà thôi. Ta cũng đã cự tuyệt ngươi rất nhiều lần rồi, mọi chuyện cũng đã rõ ràng , ngươi đừng có quấy rầy ta nữa!”
Lời này vừa nói xong khiến Dương Thần có chút khó hiểu.
Đối với lai lịch của Cố Minh Nguyệt, trong trí nhớ của khổ chủ, không có bất kỳ ký ức nào.
Mà những lời nói kia lại khiến cho Dương Hằng thở hổn hển. Hắn thấy nàng ta không muốn dây dưa với mình, trong nháy mắt liền phẫn nộ quát,
“Được, được, tốt lắm, Cố Minh Nguyệt, người thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt mà!”
“Ngươi muốn làm gì?”
Dương Thần kéo Cố Minh Nguyệt ra sau mình.
Hành động này làm cho thân thể mềm mại của Cố Minh Nguyệt khẽ run một cái, không có kịp làm ra phản ứng.
Thiếu gia nhà mình từ lúc nào lại làm ra hành động giống như một người đàn ông vậy?
Bình thường, gặp phải những chuyện như thế này, hắn là người rút nhanh nhất mà??
Phải thừa nhận rằng, hành động này khiến cho Dương Hằng và người hầu đi cùng hắn cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Nhất là Dương Hằng, lại càng thêm tức giận hơn, hắn quát?
“Sao nào? Dương Thần, ngươi có lá gan này sao? Về phương diện võ đạo, ta cũng không muốn bắt nạt ngươi, cho dù có 10 ngươi cũng không phải là đối thủ của ta. Còn về phần luyện đan, dựa vào cái bản lãnh luyện đan kia, ha ha ha... dùng được sao? Ngày đó ngươi cùng Vương Gia đánh cuộc, tiêu tốn một lò nguyên liệu mà cũng không cho ra được viên đan dược nào, hại Dương Gia ta mất sạch danh tiếng. Vậy ngươi còn thứ gì có thể lấy ra được nữa, nói cho ta nghe??”
Dương Thần kiếp trước mặc dù bị người đời chất vấn , nghi ngờ rất nhiều, thế nhưng về vấn đề luyện đan thì đây là lần đầu tiên bị người khác chất vấn, nghi hoặc.
Hắn vuốt vuốt cằm, bị câu nói này của Dương Hằng chọc cười nói:
“Ngươi nói ta không biết gì về luyện đan, vậy ta lại rất tò mò không biết bản lãnh luyện đan của ngươi như thế nào đây?”
“Thiếu gia, chúng ta... chúng ta đừng đấu với bọn họ. Chúng ta đi!”
Cố Minh Nguyệt ở phía sau lưng níu níu ống tay áo của Dương Thần. Mắt thấy mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng xấu, cô kéo Dương Thần đi, sợ hắn gặp nạn.
Lần trước Dương Thần cũng chỉ vì bị Vương Gia khiêu khích, dưới cơn nóng giận, đã gây ra một sai lầm rất lớn.
Thấy Cố Minh Nguyệt trong lòng như lửa đốt, lo lắng cho Dương Thần, Dương Hằng lại càng thêm phẫn nộ hơn,
“Sao? Ngươi muốn đấu một trận với ta sao? Dương Thần, ngươi nếu như có cốt khí, vậy thì hãy cùng ta so đấu một trận, bằng không biết điều cút sang một bên.”
“Ha ha ha ha...!”
“Hắn thế mà lại muốn so đấu với Hằng thiếu gia nhà chúng ta, cười chết ta rồi. Hắn không biết rằng Hằng thiếu gia nhà chúng ta đã là Luyện đan sư Trung cấp Nhất phẩm rồi sao?”
Nhất thời, người hầu phía sau Dương Hằng cười lớn lên, nói.
Dương Thần cũng không có nổi giận, chậm rãi nói:
“Ngươi nếu như có lòng, bản thân ta cũng không ngại so đấu với ngươi một trận!”
Đan phân cửu phẩm, từ nhất phẩm đến cửu phẩm. Mỗi một phẩm cấp lại phân ra làm 4 tầng bên trong, bao gồm cấp thấp, cấp trung, cao cấp, hoàn mỹ.
Dương Hằng là đan võ song tu, trình độ võ đạo xuất chúng không cần phải nói tới. Trình độ luyện đan, tuổi còn trẻ mà đã đạt được tới Trung cấp Nhất phẩm. Tuy nhiên, trình độ trung cấp này đối với người khác mà nói thì thuộc loại khá, thế nhưng đối với Dương Thần mà nói, cái trình độ này ngay cả tư cách làm Đan đồng còn không đủ.
Dương Hằng nghe thấy Dương Thần nhận lời so đấu, đánh cuộc với mình, trong nháy mắt liền vui vẻ nói:
“Người xác định? Tới lúc tranh tài thua rồi, đừng có khóc nhè à nha!”
“Thiếu gia, chúng ta.....”
Cố Minh Nguyệt lúc này trong lòng như lửa đốt, thế nhưng lại không biết xử lý chuyện này như thế nào cho thỏa đáng cả.
Dương Thần khoát tay áo, bình tĩnh nói:
“Chỉ là đơn thuần so đấu, cũng không có gì là thú vị cả, thế này chẳng khác nào so đấu về khí phách thôi sao? Đã muốn so đấu thì phải đánh cược. Như vậy mới thú vị, bằng không trận đấu này quá nhàm chán.”
Dương Hằng giống như nghe được một câu chuyện hài hước nhất trên thế giới, hắn cười nói:
“Ha ha ha... Đánh cuộc? Dương Thần, ngươi bị sao vậy? Lần trước ngươi so đấu với Vương Gia, mất nửa gia tài của tỷ tỷ ngươi còn chưa có hài lòng sao? Lần này, nghĩ thông suốt rồi, muốn đem số tài sản còn lại cho đi hết luôn đúng không?”
“Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có dám đánh cuộc hay không?”
Dương Thần âm trầm hỏi, giống như kiểu bị những lời nói này của Dương Hằng chọc giận vậy,
“Nếu ngươi không dám đánh cuộc, vậy thì trận so tài này không cần đấu nữa.”
Dương Hằng thấy Dương Thần “hổn hển” nói, cười khà khà nói:
“Ngươi muốn đánh cuộc như thế nào?”
“Ba trăm linh thạch!”
Dương Thần không hề nghĩ ngợi nói.
“Ba trăm linh thạch....”
Cố Minh Nguyệt nghe thấy số tiền đặt cược này xong, trong nháy mắt liền trắng bệch.
Bởi vì lần trước số tiền Dương Thần và Vương Gia đánh cuộc cũng là 300 linh thạch. Kết quả là trong nháy mắt đem hơn phân nửa gia sản Dương Thái Điệp. Lần này mà thua trận nữa, cái tài phú mà thời trẻ Dương Thái Điệp đã phải vất vả lắm mới dành dụm ra được kia có lẽ sẽ bị Dương Thần quăng đi sạch sẽ.
Linh thạch, là tiền tệ giao dịch thông dụng nhất trên cái đại lục này. Nó thích hợp cho việc tu luyện, vân vân... phục vụ đủ loại nhu cầu.
Mà Dương Hằng, nếu như hắn xuất ra 300 linh thạch, đó cũng chẳng khác nào muốn mệnh hắn.
Nhưng nghĩ tới trình độ luyện đan của tên Dương Thần kia, trên khuôn mặt dữ tợn liền nộ ra nụ cười, hắn cười nhạo nói:
“Có gì mà không dám chứ, 300 linh thạch, ta sợ rằng toàn bộ tiền tích góp của tỷ tỷ có lẽ sẽ bị ngươi quăng đi sạch sẽ rồi. Tới lúc đó, người tỷ tỷ yêu quí người nhất, có lẽ cũng sẽ rời bỏ ngươi.”
Ba trăm linh thạch đúng là không ít, thế nhưng hắn so đấu với Dương Thần, làm sao có thể thất bại được kia chứ??
“Hừ! Chuyện này không cần ngươi quan tâm. Nếu đã đánh cuộc, vậy thì nhanh chóng thiết lập phương thức đánh cuộc đi.”
Dương Thần khẽ mỉm cười nói.
Cái tên Dương Hằng này làm sao biết được Dương Thần hiện tại đã không còn là Dương Thần trước kia nữa rồi.
Hắn sợ không phải là đánh cuộc với Dương Hằng mà là sợ Dương Hằng không dám đánh cuộc.
Ba trăm linh thạch.
Cái số tiền mà tên “Dương Thần” đã tự sát lúc trước thua cuộc, hôm nay hắn liền kiếm lại đầy đủ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận