Dịch: Hoangforever
Không có gì khiến cho Dương Thần tự tin hơn ngoài việc luyện đan. Kiếp trước hắn được mệnh danh là đệ nhất thiên tài đan đạo. Thiên phú luyện đan của hắn vượt qua lãnh thổ, vượt xa những thiên tài luyện đan khác. Chỉ có một số lão thần tiên (1) trong giới luyện đan mới có thể sánh được với hắn.
(1) Lão thần tiên: người sống lâu năm như thần tiên.
So đấu với đan sư Trung giai Nhất phẩm đối với hắn mà nói, quả thực dễ chẳng khác nào đang bắt nạt một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Đương nhiên, hiện tại hắn quả thực đang bắt nạt Dương Hành. Nhưng Dương Hành cũng không có nhận ra mà còn tưởng rằng hắn đang ngược đãi Dương Thần.
“Cách thức đánh cuộc, chúng ta cứ dựa theo quy định bình thường trong đánh cuộc giữa các đan sư với nhau đi.”
Dương Hằng hời hợt nói một câu. Sau đó bảo gia phó giải thích.
“Tiểu Huy, ngươi tới nói đi.”
Tiểu Huy là gia phó (2) của Dương Hằng, nghe thấy Dương Hằng nói như vậy, hắn có cảm tưởng rằng mình giống như vừa được chủ nhân ban thưởng cho vậy. Thế là hắn nói to giải thích:
“Đan sư đánh cuộc với nhau dựa trên phẩm chất, chất lượng, số lượng của đan để quyết định thắng thua.”
“Nghe rõ chưa?”
Dương Hằng nói với vẻ mặt sợ Dương Thần không hiểu rõ qui tắc.
“Nếu đã đánh cuộc thì chúng ta nên đánh cuộc đàng hoàng một chút. Ta cũng không muốn bắt nạt ngươi. Đây là đan dược Nhất phẩm “Phản Cốt Đan”. Cũng là đan dược luyện chế đơn giản nhất trong Đan dược Nhất phẩm. Chúng ta sẽ căn cứ vào số lượng, chất lượng, phẩm chất cuối cùng của đan dược để quyết định thắng thua!”
“Không thành vấn đề.”
Dương Thần sảng khoái đáp ứng.
(1) Gia phó: Người làm, người hầu.
“Phản Cốt Đan” đây là đan dược Nhất phẩm có cách điều chế đơn giản nhất trong đan dược. Một viên có thể khiến cho võ giả Luyện thể cảnh tinh thần sảng khoái, minh mẫn hơn. Thông thường trước khi đánh nhau, võ giả Luyện thể cảnh thường sẽ phục dụng (2) một viên “Phản Cốt Đan” vào người, đánh nhau sẽ là “làm ít công to”, tinh thần càng thêm được tập trung hơn.
(3) Phục dụng: uống.
Về phần Luyện thể cảnh, đây là cảnh giới trụ cột trong tu luyện võ đạo, được chia làm Cửu trọng. Mỗi một trọng đều có một khoảng cách vô cùng lớn.
Dương Thần, Luyện thể cảnh Đệ nhất trọng, có lẽ không cần đáng nhắc tới.
Về phần cái tên Dương Hằng này, tuổi còn trẻ mà đã đạt tới Luyện thể cảnh Đệ nhị trọng, ở trong những thiên tài dưới tuổi “trưởng thành” mà nói hắn là một người nổi bật.
Đối với luyện chế đan dược cơ sở “Phản Cốt Đan” này, Dương Thần hắn mười phần tự tin. Hắn nhìn thoáng qua Cố Minh Nguyệt, nói:
“Minh Nguyệt, lò luyện đan của ta đâu?”
“Thiếu…. thiếu gia, “Tử Tú đan lô” gia truyền sau khi ngài đánh cuộc thua đã chuyển qua người của Vương Gia rồi. Ngươi chẳng lẽ quên rồi sao?”
Cố Minh Nguyệt xấu hổ nói. Khuôn mặt xinh xắn hiện ra một mảnh đỏ bừng.
Nghe thấy Cố Minh Nguyệt nói như vậy, trong nháy mắt một trận tiếng cười vang vang lên.
Dương Thần nhướn mày, cẩn thận suy nghĩ một lúc, hình như quả thật đúng là có chuyện như thế thật.
Nghĩ tới đây, Dương Thần nói:
“Vậy thì dùng lò luyện đan thông thường đi.”
Mặc dù Cố Minh Nguyệt không muốn Dương Thần đánh cuộc cùng người khác, thế nhưng lúc này nàng đang ở trong tình cảnh “tên đã lắp vào cung, không bắn không được”, cho nên chỉ có thể từ trong túi trữ vật lấy ra một lò luyện đan hết sức là bình thường ra.
“Ta nói này Dương Thần, “Tử Tú đan lô” gia truyền của nhà ngươi đã tặng cho người ta rồi, người lấy ra cái lò luyện đan bình thường này đánh cuộc với ta, phần thắng có được bao nhiêu? Ha ha ha…. Bổn thiếu gia cũng không muốn bắt nạt ngươi, ngươi đã dùng lò luyện đan bình thường nhất để so tài, vậy thì ta cũng vậy. Ta sẽ dùng lò luyện đan bình thường nhất để so tài với ngươi, tránh cho người khác lại bảo bổn thiếu gia ta đây bắt nạt ngươi.”
Dương Hằng chế nhạo nói.
Hiển nhiên, hắn cũng không phải vì cảm thông cho Dương Thần mà nói như vậy. Mà hắn làm như vậy lý do là vì cho dù hắn có dùng lò luyện đan bình thường nhất, thì cái tên Dương Thần kia cũng không có cơ hội để thắng.
Dương Thần hờ hững nói: “Tùy ngươi thôi.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đem lò luyện đan đặt ở trên lòng bàn tay.
Giống như một vị Luyện Đan Sư bất nhập lưu (4), họ cũng chỉ dùng lò luyện đan có kích cỡ lòng bàn tay là thích hợp nhất.
(4) Bất nhập lưu: Không chính quy.
Nguyên nhân là vì do họ không khống chế tốt nên kích cỡ nhỏ sẽ dễ khống chế hơn.
“Một bộ nguyên liệu Phản Cốt Đan. Sau đó căn cứ vào số lượng, phẩm chất, chất lượng của đan thành để phân định thắng thua. Hiện tại, tranh tài bắt đầu.”
Gia phó Dương Hằng nói to.
Dương Thần mặc dù nghèo rớt mồng tơi, thế nhưng thân là một Luyện Đan Sư. Hắn vẫn phải có tài liệu để luyện chế ra được 1 bộ Phản Cốt Đan.
Từ bên trong nhẫn trữ vật hạ đẳng nhất, hắn lấy ra một bộ nguyên liệu luyện chế Phản Cốt Đan. Sau đó nhanh chóng ném vào trong lò đan.
“Vậy mà không nổi lửa lên đã ném nguyên liệu vào trong rồi, vừa nhìn liền biết bất nhập lưu!”
Mấy gia phó dù sao cũng từng nhìn qua thiếu gia nhà mình luyện đan cho nên cũng biết được một ít. Sau khi phát hiện ra Dương Thần luyện chế đan như vậy xong, họ liền châm chọc nói.
Dương Thần thì làm như không nghe thấy, đem nguyên liệu ném vào trong lò đan, sau đó dùng “Khống Hỏa Mộc” để châm lửa.
“Kiếp trước dùng lửa bổn mạng quen rồi. Cái thứ “Khống Hỏa Mộc” này quả thật dùng không quen.”
Dương Thần cười trong lòng. Sau đó điều khiển Hỏa Mộc, bắt đầu khống chế nhiệt độ ngọn lửa.
Khống hỏa là một quá trình vô cùng quan trọng trong luyện đan.
(5) Khống hỏa: khống chế ngọn lửa.
Nói đơn giản một chút, đây chính là Hỏa hầu.
Thành phẩm cuối cùng của đan dược từ số lượng, phẩm chất, cũng như chất lượng tất cả có quan hệ tới Hỏa hầu này.
Ngoài khống hỏa ra còn phải biết điều hòa ngọn lửa nữa.
Điều Hòa, là một quá trình điều chế nguyên liệu trong lò thành đan. Quá trình này cũng quan trọng không kém gì Hỏa hầu. Nếu không khống chế tốt, đan dược sẽ không kế thừa được phẩm chất nguyên liệu ban đầu và chất lượng của đan sẽ giảm đi rất nhiều. Có thể nói đây là một kỹ thuật vô cùng tỉ mỉ.
Cho nên muốn trở thành Luyện Đan Sư, phần nhiều dựa vào thiên phú và ngộ tính.
Nhưng những bước này đã sớm ăn sâu vào tâm trí Dương Thần rồi.
Hắn khống hỏa, điều hòa đều làm rất đúng lúc, đúng thời điểm.
Điều này khiến cho Cố Minh Nguyệt luôn theo dõi, quan sát hắn luyện đan chớp chớp đôi mắt to tròn của mình lên. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ bất ngờ và sự căng thẳng.
Nàng có thể nhìn ra được, thiếu gia nhà nàng lần này luyện đan cũng không có cà lơ phất phơ giống như thường ngày. Mà thay vào đó là không bận tâm đến, chẳng mảy may để ý tới chuyện luyện đan này. Với lại, kỹ xảo luyện đan lần này của thiếu gia nhà nàng hình như thành thạo hơn trước rất nhiều. Kỹ xảo khống hỏa, điều hòa, hắn đều làm rất tỉ mỉ, nghiêm túc, so với trước kia khác biệt rất xa.
“Chẳng lẽ sau khi thiếu gia treo cổ tự sát xong, đột nhiên ngộ ra chân lý luyện đan?”
Cố Minh Nguyệt quan sát kỹ, nghĩ thầm ở trong lòng.
Trong lòng nàng lúc này hiện đang rất là lo lắng.
Lý do là vì kỹ xảo luyện đan của Dương Thần mặc dù có tăng lên, thế nhưng Dương Hằng chính là đan sư trung giai Nhất phẩm chân chính a, còn Dương Thần thì sao đây? Chẳng qua cũng chỉ là một vị đan sư Nhất phẩm cấp thấp.
Đan sư Nhất phẩm cấp thấp và Đan sư trung giai Nhất phẩm, khoảng cách chênh lệch giữa hai đẳng cấp này chẳng khác nào giữa trời với đất.
Luyện đan sư Nhất phẩm cấp thấp luyện chế ra được đan dược Nhất phẩm, hiệu suất thành đan cũng không phải là 100%, thậm chí còn rất thấp. Hơn nữa, chỉ cần luyện chế ra được đan dược Nhất phẩm liền được xem là một vị Luyện đan sư Nhất phẩm cấp thấp.
Nhưng Luyện đan sư Trung giai Nhất phẩm thì sao đây?
Đó chính là 100% có thể luyện chế ra được đan dược Nhất phẩm a!
Thiếu gia nhà nàng, cũng là tình cờ một năm trước luyện chế ra được một viên đan dược Nhất phẩm, cũng không biết là do mèo mù vớ cá rán hay là làm sao mà làm ra được, thế nên mới trở thành một vị Luyện đan sư Nhất phẩm cấp thấp. Thế nhưng từ lúc đó tới giờ, hắn vẫn mãi không có luyện chế ra được một viên đan dược Nhất phẩm nào.
Điều này làm cho nàng sao có thể không cảm thấy lo lắng được chứ?
Nhưng, vào lúc Cố Minh Nguyệt đang còn suy nghĩ, đột nhiên, Dương Thần bỏ hai tay xuống, sau đó, ngọn lửa Khống Hỏa Mộc cũng từ từ biến mất. Từ trong lò luyện đan bay ra từng làn khói hương. Một mùi thơm xông thẳng vào mũi mọi người.
Mùi thơm này cũng chính là điềm báo đan đã thành.
“Thành đan rồi!”
Điều này khiến cho gia phó Dương Hằng trừng lớn hai mắt nói.
Ai mà ngờ được Dương Thần thành đan còn nhanh hơn cả Dương Hằng nữa.
“Lo lắng cái gì!!”
Tiểu Huy, gia phó được Dương Hằng hơi xem trọng một chút cười lạnh nói:
“Phản Cốt Đan loại này, Hằng thiếu gia nhà chúng ta luyện chế ra cũng hơn trăm lần rồi, thành đan thì tính cái gì chứ. Thành tích tốt nhất của thiếu gia chúng ta chính là một lần luyện chế ra được 3 viên Phản Cốt Đan! Ba viên, cũng không phải một tên phế vật may mắn kia có thể luyện chế ra được.”
Vừa nói, hắn vừa quay sang nhìn lướt qua Dương Thần một phát, sau đó là không thèm ngó ngàng tới nữa. Hắn mặc dù là gia phó, thế nhưng có Dương Hằng che chở, sao hắn phải sợ Dương Thần chứ?
Dương Thần ở trong Dương Gia, địa vị của hắn rất là xấu hổ. Nếu như không phải có tỷ tỷ Dương Thái Điệp kia che chở, có lẽ Dương Thần còn không bằng một tên gia phó như hắn.
Dương Hằng cũng phát hiện ra Dương Thần đã thành đan rồi. Nhìn bộ dạng Dương Thần tự tin như vậy, trên khuôn mặt hắn liền hiện ra nụ cười lạnh. Thành đan sớm hơn thì tính làm gì. Hắn sẽ ngay lập tức khiến cho Dương Thần biết, cái gì mới thật sự là kỹ xảo luyện đan.
“Thiếu gia, ngài... ngài thật sự luyện chế ra được Phản Cốt Đan rồi?”
Cố Minh Nguyệt lo lắng hỏi.
Dương Thần mỉm cười, nói:
“Uk!”
Nói đùa chứ, một viên Phản Cốt Đan nho nhỏ mà hắn cũng không luyện ra được, chẳng phải mất mặt lắm sao??
Hơn nữa, nhìn thủ pháp tên Dương Hằng kia, hắn gần như đã biết kết quả của tên Dương Hằng này như thế nào rồi. Vì vậy, hắn cố tình điều chỉnh thủ pháp luyện đan một chút, không thể để mình thắng áp đảo quá, tránh cho người khác sinh ra hiểu lầm.
“Đan thành!”
Đột nhiên, Dương Hằng quát lớn lên một tiếng. Ngay sau đó, hàng loạt mùi thơm nồng nặc từ trong lò đan truyền ra. Từ vẻ mặt dương dương tự đắc của Dương Hằng, có thể đoán ra được Dương Hằng đối với kết quả luyện đan lần này vô cùng hài lòng. Thậm chí hắn còn cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng hoàn toàn.
Cố Minh Nguyệt sợ Dương Thần bị đả kích, vội vàng nói:
“Thiếu gia, cho dù lần này ngài có đánh cuộc thua cũng không sao cả. Ít nhất ngài cũng luyện chế ra được Phản Cốt Đan. Điều này có nghĩa rằng sau này ngài vẫn là một vị Luyện Đan Sư, tương lai vẫn có tiền đồ! Đại trượng phu, không cần phải so đo thắng bại nhất thời!”
Dương Thần nghe Cố Minh Nguyệt nói như vậy...có thể nói khóc không được, cười cũng không xong. Nàng ta tại sao lại nghĩ hắn chắc chắn thua chứ?
“Dương Thần, mở lò.”
Dương Hằng cười lạnh nói.
Dương Thần cũng không có chần chừ, đem lò luyện quăng lộn vòng lên một phát. Một lúc sau, đan dược từ trong lò đan từ từ rớt ra ngoài, rơi xuống lòng bàn tay của hai người.
Dương Hằng nhìn ba viên Phản Cốt Đan trong lòng bàn tay, cười đắc ý nói :
“Dương Thần,đã thấy được cái gì gọi là thiên tài đan đạo chưa? Ba viên Phản Cốt Đan. Người đời này có thể đạt được thành tựu này cũng có thể vì nó mà tự hào rồi. Được rồi, không nói nhảm nữa, 300 linh thạch, biết điều một chút thì giao ra đây. A! Đúng rồi. Ngươi không có nhiều linh thạch như vậy a! Ta có thể kiên nhẫn đợi ngươi hỏi tỷ tỷ ngươi, sau đó giao cho ta cũng được. Dù sao, ngươi cũng thích núp sau lưng nữ nhân mà!”
Dương Hằng tràn đầy tự tin nói, thế nhưng cũng không có chú ý tới Cố Minh Nguyệt ở bên cạnh Dương Thần đang miệng chữ O mồm chữ Ô.
Dương Thần mỉm cười nói:
“Dương Hằng, sao ngươi có thể tự tin mình sẽ là người chiến thắng như vậy chứ?”
Dương Hằng khinh thường nhìn thoáng qua Dương Thần, vừa định lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy bốn viên Phản Cốt Đan trong tay Dương Thần!
Bốn viên!
Hắn thế nhưng mà lại nhiều hơn mình một viên??
“Làm sao có thể?”
Dương Hằng sửng sốt nói.
Tên gia phó Dương Hằng kia thấy vậy, không vui nói:
“Nhiều hơn thì có ích gì chứ, so sánh chính là phải so chất lượng. Hằng thiếu gia nhà chúng ta, phẩm chất đan thành lúc nào cũng là nhất đẳng!”
“Người xác định phẩm chất Phản Cốt Đan của ta không có bằng thiếu gia nhà ngươi?”
Dương Thần lười biếng ngáp một cái.
“Ngươi nếu như cảm thấy mình nhìn không rõ, ta đây không ngần ngại để nó ở khoảng cách gần cho ngươi nhìn. Chờ các ngươi phân biệt được rõ ràng, trả lời lại chắc chắn cho ta cũng không muộn.”
Thật ra Dương Hằng đã sớm phân biệt rõ ràng phẩm chất đan dược của Dương Thần luyện ra kia. Chỉ là, hắn không tin đó là sự thật. Lý do là vì, phẩm chất đan thành của Dương Thần, rõ ràng là còn muốn ưu việt hơn của hắn rất nhiều. Với vẻ ngoài trong sáng, sáng bóng như thế kia, chỉ cần không phải người có đầu óc vấn đề, tuyệt đối sẽ biết được ai thắng ai thua.
Cố Minh Nguyệt lúc này khó có thể tin nổi vào mắt mình, mừng rỡ nói:
“Dương Hằng thiếu gia, đã chấp nhận đánh cuộc thì cũng nên chấp nhận thất bại, đạo lý này ngài hiểu chứ?”
Dương Hằng nghe thấy vậy sắc mặt trắng bệch.
Mà gia bộc Tiểu Huy nhà hắn thì lại càng không thể tin được sự thật này.
Dương Hằng nhìn thoáng qua xung quanh, phát hiện xung quanh cũng không có ai, lúc này mới cắn răng nói:
“Dương Thần, ngươi rốt cuộc làm sao làm được vậy?”
“Ta làm sao làm được, hình như cũng không cần phải khai báo với ngươi a! Ngươi chỉ cần biết một điều, điệu thấp (6), cũng không có nghĩa là hèn nhát.”
(6) điệu thấp: khiêm nhường, không khoe khoang
Dương Thần chậm rãi nói tiếp:
“Hiện tại ngươi đã thua. Nếu như không thừa nhận, chúng ta có thể đi phủ trưởng lão tìm Dương Nhị Gia giám định một chút. Ta tin công đạo ở tại lòng người.”
Vừa nghe tới việc đi phủ trưởng lão, Dương Hằng nào chấp nhận cơ chứ. Cái chuyện thua mất 300 linh thạch mất mặt như thế này, hắn làm sao có thể để cho người khác biết được chứ.
“Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không được truyền ra ngoài.”
Vừa nói, Dương Hằng vừa giận dữ hét vào mặt đám gia phó ở bên cạnh mình.
“Vâng, thiếu gia, chúng ta biết rồi.”
Tiếp đó, Dương Hằng tài hoa giận sôi lên, hung dữ nói:
“Ta đương nhiên sẵn lòng thừa nhận thất bại này rồi. 300 Linh thạch đây, ngươi cầm đi. Nhớ kỹ, không được đem việc này nói ra ngoài, bằng không ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Hắn thật ra định ăn quịt, thế nhưng lại sợ Dương Thần đem chuyện này truyền ra ngoài, lúc đó sẽ không còn mặt mũi gặp ai khác nữa. Cho nên 300 linh thạch này, hắn chấp nhận đưa cho Dương Thần.
Thấy Dương Hằng giao ra 300 linh thạch, một số tiền không nhỏ,Cố Minh Nguyệt cao hứng, nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Nàng vội vàng đứng dậy, chạy về phía nhà Dương Thái Điệp.
Nàng phải đem cái tin tức này báo cho Dương Thái Điệp biết mới được. Đây đúng là một tin tức tuyệt vời mà.
Thiếu gia nhà bọn họ, hôm nay không có mất tiền mà lại kiếm được tiền.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận