Dịch: Hoangforever
“Cái gì?”
Dương Thái Điệp che bộ ngực phập phồng lên xuống, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi, lắp bắp nói:
“Ngươi nói… ngươi nói là Dương Thần lại cùng người ta đánh cuộc tiếp?”
“Vâng, đúng là như vậy.”
Cố Minh Nguyệt hổn hển, khuôn mặt có chút đỏ bừng nói.
Nàng định lên tiếng giải thích thế nhưng đã thấy Dương Thái Điệp ôm đầu, nặng nề ngã xuống giường, yếu ớt hỏi:
“Lần này đánh cuộc bao nhiêu?”
“Ba trăm….”
Cố Minh Nguyệt nói từng từ một.
“Ba trăm… Lại là ba trăm nữa sao?”
Dương Thái Diệp cảm thấy chua xót trong lòng. Lần trước em trai nàng cùng tên Vương Gia kia đánh cuộc là ba trăm, lần này cũng vậy, vẫn là ba trăm.
Chẳng lẽ em trai nàng thích con số ba trăm này sao hả trời?
Nhưng rất nhanh, nàng liền cam chịu nói:
“Ba trăm thì ba trăm, tỷ tỷ ta vẫn có thể trả được. Ngươi đi bảo với hắn, đại trượng phu, thắng bại là chuyện thường, không có gì mà nản lòng hết, đừng có suy nghĩ nông cạn mà làm ra hành động dại dột. Ba trăm linh thạch, tỷ tỷ ta cấp cho hắn.”
Hiển nhiên, ở trong mắt Dương Thái Điệp, đệ đệ của nàng vẫn là quan trọng hơn cả. Ba trăm linh thạch, đã thua rồi thì phải trả thôi.
Cố Minh Nguyệt Nhìn thấy bộ dạng xót xa của Dương Thái Điệp, hai con mắt trừng lớn lên nói:
“Cái này…. Tiểu thư, thật ra lần này thiếu gia, hắn…”
“Sao nữa? Chẳng lẽ hắn đánh cuộc còn không có dừng lại ở con số 300?”
Dương Thái Điệp trừng mắt lên nhìn. Trong tay nàng hiện tại chỉ còn lại có 300 linh thạch, nếu nhiều hơn nữa, nàng thật sự không lấy ra nổi.
“Không… không phải như vậy, ý của ta là, thiếu gia lần này đánh cuộc quả thật đúng là 300 linh thạch thật, thế nhưng kết quả cuối cùng lại không có giống như tiểu thư nghĩ đâu…thiếu gia… thiếu gia, hắn thắng.”
Cố Minh Nguyệt giải thích.
Dương Thái Điệp nghe thấy vậy, trên khuôn mặt cũng không có hiện ra sự vui mừng, mà sờ sờ trán Cố Minh Nguyệt, hỏi:
“Minh Nguyệt, ngươi không có bị làm sao đấy chứ? Đệ đệ của ta có bao nhiêu cân lượng, tỷ tỷ ta đây sao có thể không biết được chứ? Cái tên Dương Hằng kia, hắn là Luyện đan sư Trung giai Nhất phẩm đấy. Ngay tới cả Nhị Dương Gia - Đại Luyện đan sư cũng khen ngợi hắn, nói rằng hắn có thiên phú đan đạo kiệt xuất vô cùng. Đệ đệ của ta làm sao có cửa thắng hắn được chứ? Ngươi trêu ta đúng không?”
Nàng mặc dù chưa bao giờ trách móc qua Dương Thần, thế nhưng thân là đệ đệ của mình, nó như thế nào, nàng sao có thể không biết rõ được cơ chứ?
Cha mẹ mất sớm, nói trắng ra thì nàng chính là người đã thay tã cho đệ đệ mình từ khi đệ ấy còn nhỏ. Cho nên nàng biết em trai nàng quá rõ. Kể cả khi người ta có bảo đệ đệ nàng phế vật, hay là hèn nhát, thì đó cũng là em trai nàng.
“Sự thật là như vậy.”
Cố Minh Nguyệt không biết phải giải thích như thế nào cho Dương Thái Điệp hiểu, chỉ có thể kiên trì lẩm bẩm nói :
“Ta tận mắt nhìn thấy.”
“Thật sự là như vậy?”
Cố Minh Nguyệt đem mọi chuyện kể lại cho Dương Thái Điệp nghe.
Dương Thái Điệp nghe mà trợn tròn mắt.
Nàng túm lấy lỗ tai, nói : “Ta không có nằm mơ chứ?”
“Hẳn là….không có nằm mơ!”
“Cái gì mà là hẳn là không có nằm mơ?”
“Bởi vì Minh Nguyệt cảm giác mình giống như đang mơ vậy….”
Dương Thái Điệp vỗ mạnh xuống bàn một cái, sau đó ngừng một lúc, nói:
“Tay đau, xem ra ta không có nằm mơ. Đệ đệ của ta, Dương Thần, hắn thế mà lại thắng? Ba trăm linh thạch?? Wow… Ha ha ha… Ba trăm linh thạch.”
Dương Thái Điệp cười một cách vui mừng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cố Minh Nguyệt cũng hiện ra sự mừng rỡ.
Dương Thái Điệp lại đập mạnh cái nữa, mạnh tới nỗi cái bàn bên cạnh run lên “lạch cạch lạch cạch” mãi không dừng.
“Minh Nguyệt, ngươi nói xem, đệ đệ ta thích ăn cái gì nhất? Hôm nay, tỷ tỷ ta đây sẽ làm cho hắn ăn. Hắn thích ăn cái gì ta sẽ làm cho nó cái đó. Ba trăm linh thạch, quá sảng khoái. Ta thật sự chỉ muốn ôm đệ đệ, hôn đệ đệ ấy một phát, hỏi hắn xem đầu óc của hắn có phải đã thông suốt rồi hay không?”
……….
Dương Thần ở Dương Gia đại khái lượn sơ qua một vòng. Hắn đi qua mấy nơi trong trí nhớ, những nơi mà hắn quen thuộc, sau đó mới không nhanh không chậm quay trở về. Lúc trở lại nhà, cũng đã là giữa trưa, có lẽ lúc này tỷ tỷ Dương Thái Điệp của hắn đã cơm nước xong xuôi hết cả rồi, đang chờ hắn về ăn cơm.
Quả nhiên, Dương Thần vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy một mùi thơm xông thẳng vào mũi. Từng đợt hương thơm lan tỏa vào mũi khiến cho Dương Thần cảm thấy thư thái, sảng khoái vô cùng. Kiếp trước hắn không có tu võ đạo, nên vẫn phải ăn mấy loại ngũ cốc như thế này và đương nhiên cơm là phải ăn rồi. Thế nhưng, mùi thơm này lại khiến cho hắn cảm giác thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên hắn hắn có cảm giác như vậy.
Dương Thái Điệp….
Dương Thần bị Hoa Uyển Như hãm hại, cho nên trong tiềm thức thường có xu hướng bài xích nữ nhân. Có thể nói hắn đối với bất kỳ nữ nhân nào đều có tư tưởng muốn chống cự lại rất mạnh. Thế nhưng đối với vị tỷ tỷ Dương Thái Điệp này, hắn một chút bài xích cũng không có. Mà đó là cảm giác thân tình, không thể chối bỏ.
“Dương Thần, người đã quay trở lại?”
Dương Thái Điệp cười khanh khách nói:
“Ngươi nhìn xem, tỷ tỷ ngươi hôm nay làm cho ngươi cái gì nè? Ngỗng hầm, món mà ngươi thích nhất. Ta nói cho ngươi biết, tỷ tỷ ngươi trong khoảng thời gian này tài nghệ nấu ăn tăng lên không ít đấy, đảm bảo nuôi ngươi béo tốt, ha ha ha…!”
Nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp của mình cười nhếch mép, không một chút ngại ngùng, Dương Thần biết Cố Minh Nguyệt có lẽ đã kể chuyện hắn đánh cược thắng và giành được 300 linh thạch cho nàng biết.
Thấy vậy, hắn khẽ mỉm cười, đem một tia ý thức của mình chui vào bên trong túi trữ vật lấy 300 linh thạch ra ngoài, sau đó nói:
“Tỷ tỷ, những linh thạch này trả lại cho ngươi.”
“Trả lại cho ta làm gì?”
Dương Thái Điệp nhai thức ăn hỏi.
“Ta không phải đã thua 300 linh thạch sao? Ngươi lúc trước giúp ta trả cho ngươi ta, hiện tại ta trả lại cho ngươi.”
Dương Thần nói.
Dương Thái Điệp nghe thấy vậy chớp chớp mắt nói:
“Để tỷ nói cho em biết một điều, em hiện tại hiểu được cái đạo lý này là tốt rồi. Em là nam nhân duy nhất trong nhà chúng ta, nói cách khác, em chính là người nối dõi tông đường, mọi chuyện trong tương lai chỉ có thể trông cậy vào em. Cho nên, việc tỷ trả cho em thì đó là của em, mà của em, thì đó là của em. Em không cần nhất thiết phải trả lại cho tỷ.”
Dương Thần nghe mà phát mộng.
Đây là cái đạo lý gì vậy?
Chuyện này cũng được sao?
“Đây có phải là tỷ tỷ của ta không….”
“Thôi không nói chuyện nữa. Còn không nhanh ăn ngỗng hầm đi.”
Dương Thái Điệp ra lệnh nói.
Dương Thần cảm thấy khó xử, nhưng ngay sau đó liền lập tức lên tiếng:
“Tỷ tỷ, thật ra hôm nay ta có chuyện muốn thương lượng với tỷ.”
“Chuyện gì?”
Dương Thái Điệp chớp chớp mắt hỏi.
Dương Thần gắp một miếng thịt ngỗng bỏ vào miệng, phát hiện ra mùi vị cũng không tệ, rồi nói:
“Ta muốn tu võ!”
“Không được!”
Dương Thái Điệp quả quyết nói.
Dương Thần vỗ vỗ đầu, quả nhiên là vậy.
Ký ức của Dương Thần về cái thân thể này, hắn vừa mới tiêu hóa sạch sẽ xong. Có thể nói, vị tỷ tỷ Dương Thái Điệp này căn bản không muốn cho đệ đệ của mình tu võ.
Quả nhiên, Dương Thái Điệp đem chiếc đũa đặt ở trên bàn, sau đó lau miệng nói:
“Ta đã nói với ngươi rồi, bảo bối. Tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng biết rồi đấy, ta chính là đệ nhất thiên tài trong giới nữ ở Dương Gia. Và ta cũng từng bắt nạt qua Hắc Mao Lang của Tôn gia, tương đương với Luyện thể cảnh Đệ tam trọng. Đối với tên này tỷ tỷ của ngươi cũng chỉ cần một đao liền giết chết, ngươi thấy ta có lợi hại không? Cho nên, người nên chuyên tâm luyện đan đi, con đường này không có khổ cực. Còn tu võ, khổ cực và gian nan lắm. Ngày ngày luyện đẫm mồ hồi, lỡ may có sứt mẻ gì, tỷ tỷ của ngươi sao không xót chứ?”
“Nhưng mà, ta không tu võ, sao có thể bảo vệ cho mình được chứ?”
Dương Thần cố gắng thuyết phục Dương Thái Điệp.
Dương Thái Điệp nhíu mày nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“……….”
Dương Thần tức giận nói:
“Tỷ tỷ, ngươi nói gì vậy. Ngươi suy nghĩ kỹ coi nào. Tương lai ta còn phải cưới vợ sinh con, hai chúng ta sao có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ được chứ? Ngươi làm sao có thể chăm sóc, bảo vệ cho ta cả đời được cơ chứ? Mà có bảo vệ được thì con của ta thì sao? Người bảo vệ được sao?”
Nghe thấy Dương Thần nói như vậy… Cố Minh Nguyệt ngồi ăn ở bên cạnh cảm thấy rất là có lý.
Nàng là nha hoàn, chủ tớ khác nhau, nên không thể ngồi ăn chung, trò chuyện với mọi người được. Mặc dù Dương Thái Điệp cho phép, thế nhưng nàng cảm thấy đó là lễ nghĩa, khuôn phép, không thể vì vậy mà phá vỡ được. Cho nên mỗi lần ăn cơm, khi thấy Dương Thần và Dương Thái Điệp bàn bạc, nói chuyện với nhau, nàng luôn nghiêng người sang một bên né tránh. Thế nhưng nàng vẫn có thể nghe rõ được cuộc trò chuyện giữa hai người.
Dương Thái Điệp nghe thấy Dương Thần nói như vậy… chớp chớp đôi mắt to tròn, hiện ra bộ dạng đáng yêu, xinh đẹp, giống như cảm thấy những lời nói của Dương Thần rất có chí lý, suy nghĩ một lúc lâu, nàng mới hạ quyết tâm nói:
“Nói đúng lắm. Không bằng thế này đi, ngươi hiện tại còn chưa có trưởng thành, chờ ba tháng nữa, sau khi người tổ chức lễ trưởng thành xong, người thành người lớn rồi, tỷ tỷ sẽ gả cho ngươi. Như vậy, ta liền có thể bảo vệ cho ngươi cả đời rồi.”
Mới đầu, Dương Thần còn tưởng rằng mình có thể dùng ba tấc lưỡi đem vị tỷ tỷ ngưu bức này thuyết phục được.
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra.
Trời ơi! Hắn ngây thơ quá rồi.
Bởi vì vị tỷ tỷ này của hắn, không phải là hổ bình thường. Nàng vì muốn bảo vệ hắn, mà không tiếc thân mình gả cho hắn.
Dương Thần biết, chuyện này có thể xảy ra được.
Lý do là vì, Dương Thái Điệp không phải là tỷ tỷ ruột của hắn mà là do cha mẹ hắn đưa về. Chỉ là thân thế của nàng như thế nào, hắn cũng không có được rõ ràng lắm. Đương nhiên, hắn cũng biết, những lời vừa nói kia cũng chưa chắc đã là thật, bởi vì vị tỷ tỷ này của hắn nói mê nói sảng nhiều lắm.
Không chừng Dương Thái Điệp nói như vậy để làm yên lòng hắn.
Nhưng có một điều hắn có thể nhìn ra được.
Đó là cưng chiều.
Đây quả thực chính là vô cùng cưng chiều a!
Đúng vậy! Dương Thái Điệp đối với Dương Thần chính là yêu quý, nói chính xác hơn chính là cưng chiều.
Hắn hiện tại cuối cùng đã hiểu ra lý do tại sao Dương Thần, em trai của vị tỷ tỷ Dương Thái Điệp này lại vô dụng như vậy. Sao có thể không vô dụng được cơ chứ? Có một vị tỷ tỷ cưng chiều tới trình độ như thế này, không vô dụng mới là lạ đó.
Tư chất tu võ của Dương Thần thật ra thì cũng không tệ. Thậm chí so với Dương Hằng, còn muốn ưu tú hơn một chút. Nhưng Dương Thái Điệp sợ em trai mình chịu khổ cho nên không để cho Dương Thần tu võ. Ngược lại bắt hắn luyện đan, lý do là vì luyện đan không có bị khổ. Thế nhưng kết quả thì sao đây?
Dương Thần không có thiên phú lyện đan.
Thế cho nên, cái người tên là “Dương Thần” này, tu võ không được, luyện đan cũng không xong. Cuối cùng dần bước lên con đường ăn chơi trác táng, để tỷ của mình lo tất.
Nghĩ vậy, Dương Thần, người vừa mới chiếm hữu được cái thân thể này khẽ thở dài một hơi.
Hắn biết rõ, Dương Thái Điệp cưng chiều em trai mình như vậy là đang làm hại hắn. Cho nên, hắn không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra như vậy được, không thể để mọi chuyện xấu đi.
Nghĩ vậy, hắn nói:
“Tỷ, ngươi nghiêm túc đấy chứ?”
“Uh… Dù thế nào thì người không tu võ là được.”
Dương Thái Điệp nghiêm túc nói.
“Phanh!”
Dương Thần vỗ mạnh lên mặt bàn, hung hăng nói:
“Ta hôm nay quyết tâm sẽ tu võ. Tỷ tỷ, đường của ta, ta muốn tự mình đi. Kể cả ngươi có nói thế nào đi chăng nữa, ta vẫn quyết tâm làm như vậy. Ngươi thử nghĩ xem, là nam nhân, ngươi chẳng lẽ lại để cho nữ nhân đứng ra bảo vệ cho mình? Dương Thần ta tuyệt đối không phải là cái loại núp sau váy đàn bà.”
“Ta nếu đã là nam nhân duy nhất trong cái nhà này, vậy thì ta phải là ngươi có trách nhiệm, đảm đương được hết mọi việc.”
Nói xong, Dương Thần xoay người rời đi.
Hắn đây cũng không phải là đang tức giận mà là đang giả bộ hành động kiên quyết, mạnh mẽ. Chứ nếu như vẫn giữ thái độ mềm yếu, õng ẹo, như vậy Dương Thái Điệp sẽ biến hắn thành một công tử bột mất. Hắn làm như vậy là muốn cho đối phương biết, hắn đây là nam nhân!
Dương Thái Điệp quả thật bị hành động này của Dương Thần dọa cho sợ. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên nàng thấy đệ đệ mình quả quyết như vậy.
“Chao ôi, Minh Nguyệt, ngươi có nhìn thấy không?”
“Thấy rõ…”
Cố Minh Nguyệt há hốc mồm trả lời, giống như thể không tin được vào mắt mình.
Còn Dương Thái Điệp nuốt vào từng ngụm nước miếng nói:
“Đệ đệ của ta vừa rồi giống như… giống như… rất có phong độ đàn ông!”
Dương Thần sau lần treo cổ tự tử lúc trước, lúc này đã tỉnh ngộ rồi?
“Thật… thật giống như vậy…”
Cố Minh Nguyệt nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận