Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tóc Mây Thêm Hương (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 44: Giữ mọi thứ đơn giản

Tóc Mây Thêm Hương (Dịch) (Đã Full)

  • 342 lượt xem
  • 2801 chữ
  • 2022-11-06 22:27:14

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hàn Lâm Phong nói: "Đúng vậy, thường ngày ta được nghe kể về những việc làm chính trực của Tào nghĩa sĩ, tự thẹn không bằng, về sau lại may mắn kết bạn cùng hắn, biết hắn là người ngay thẳng, chỉ vì trong lòng có một bầu nhiệt huyết mà cầm vũ khí nổi dậy, không quan hệ đến quyền thế. Nếu như hắn bị áp giải đến kinh thành, nhất định khó thoát khỏi cái chết. Sau này phương Bắc sẽ không còn người giơ cao cờ khởi nghĩa chống lại sự chà đạp giày xéo của người Thiết Phất. Cho nên dù cho cửu tử nhất sinh, ta cũng bằng lòng giải cứu Tào nghĩa sĩ một lần... Nói đến đây, nếu cô nương chịu thay tại hạ yểm hộ, cũng coi là đã vì di dân phương bắc góp một chút công sức."

 

Tô Lạc Vân tự cảm thấy nàng đội không nổi chiếc mũ cao "một lòng vì dân" này, không khỏi cười khổ: "Thế tử nói nhiều như vậy, cuối cùng là muốn gì?"

 

Hàn Lâm Phong thấy nàng chưa uống trà, bèn giúp nàng đổ bỏ chén trà lạnh, rót lại chén trà khác, thản nhiên nói: "Ta biết cô nương nàng là một lương dân tuân theo pháp luật, hôm nay thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, cũng không phải muốn nhận được sự đồng tình của cô nương, chỉ là hi vọng cô nương biết, bí mật giữa ta và nàng, cũng không phải là chuyện gì xấu mang lại tai họa cho đất nước, mà là một hành động chính nghĩa nhất thời. Ta cũng không có tâm làm phản, cũng không dính líu quá nhiều đến sự việc phương bắc. Hi vọng nàng đừng tự cảm thấy thẹn trong lòng, mà thêm gánh nặng rồi lo lắng cả ngày dài."

 

Tô Lạc Vân chớp mắt. Nàng tuy là nữ nhi, ngày thường không mấy quan tâm đến chuyện này, có thể là do bị cữu cữu nàng ảnh hưởng, nên cũng biết Tào Thịnh là ai.

 

Mặc dù Tào Thịnh bị triều đình truy nã, thế nhưng trong lời truyền miệng của bách tính, lại là một nam tử hán can đảm nghĩa hiệp tràn đầy nhiệt huyết.

 

Ý của Hàn Lâm Phong cũng rất rõ ràng, hắn cứu Tào Thịnh là một hành động chính nghĩa cá nhân, không liên quan gì đến Bắc Trấn vương phủ, càng không có liên quan gì đến âm mưu tạo phản.

 

Sau đó, cũng không có gì tiếp theo sau đó, hắn nói nàng đừng lo lắng rằng sẽ rơi vào âm mưu tạo phản.

 

Hàn Lâm Phong nói xong lời này, nhìn Tô Lạc Vân dường như rơi vào trầm tư, chỉ cúi đầu suy nghĩ miên man.

 

Hắn mới sáng đã sai người nghe ngóng về nội tình của nữ tử này, biết nàng có quan hệ tốt với cữu cữu nàng, vị Hồ tiên sinh trước kia cũng từng gia nhập vào nghĩa quân của Tào Thịnh, về sau bởi vì gia sự phải về nam, nhưng dường như vẫn còn lui tới với nghĩa quân phía bắc, là một hán tử nhiệt huyết.

 

Hắn chắc chắn mình nói điều này, vị Lạc Vân tiểu thư đây hẳn có thể hiểu được.

 

Nàng thông minh như vậy, cũng hẳn là nghe hiểu hàm ý đe dọa trong lời nói của hắn—— nếu nàng muốn báo cáo việc này, nhất định phải cân nhắc an nguy của cữu cữu nàng, dù sao lý lịch của cữu cữu nàng cũng không trong sạch lắm, không thể để bị điều tra.

 

Mà trợ giúp nghĩa quân... là phải liên lụy cửu tộc!

 

Lạc Vân đương nhiên hiểu, mặc dù giọng điệu của thế tử bình thản, cũng giống như dáng vẻ ngày thường hắn vẫn ngụy trang, bao bọc tất cả gai nhọn sắc bén trong lời nói tinh tế và hành động ôn tồn lễ độ.

 

Chỉ khi nào nàng không biết điều, hắn nhất định sẽ phản đòn sau đó sẽ dùng thủ đoạn đẫm máu khiến nàng không còn đường sống.

 

Người thông minh sẽ không xé mặt nói chuyện, nàng biết nghe lời phải, nói: "Những điều Thế tử nói... liên quan gì đến một nữ thương nhân như ta? Nếu như thế tử đã hao tâm tổn trí nghe ngóng thì hẳn phải biết, nếu ngài không nhắc đến, ta cũng chỉ xem như sự việc xảy ra trên thuyền như một giấc mộng, chưa từng xảy ra."

 

Hàn Lâm Phong lại không bằng lòng, nâng chén trà qua nói:"Nếu không để tâm chuyện này, sao thái độ của tiểu thư đối với ta lại đột nhiên lạnh lùng, còn vội vàng muốn chuyển ra khỏi ngõ Điềm Thủy?"

 

Tô Lạc Vân bị hỏi đến sững sờ, mím môi nói: "Ngài và ta vốn là hàng xóm mà thôi, huống hồ nam nữ khác biệt, cũng không cần tỏ vẻ thân thiết như thế... Tiền bạc kiếm được nhiều, muốn chuyển đến nhà lớn ở cũng là bình thường..."

 

Hàn Lâm Phong thấy nàng vẫn mạnh miệng, không khỏi chậm rãi nở một nụ cười: "Hôm nay nói ra tâm tư, hi vọng sau này lúc tiểu thư gặp ta sẽ dễ chịu hơn một chút. Người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nàng dọn đi rồi, nếu người khác dọn tới có phẩm đức xấu, xảy ra hiềm khích với phủ của ta thì thật không hay. Nếu tiểu thư cảm thấy ta đưa nàng đến Lương Châu là vẽ vời thêm chuyện, vậy cần gì phải vẽ vời thêm chuyện, nàng vẫn cứ ở lại ngõ Điềm Thủy cùng đệ đệ an cư không phải rất tốt sao?"

 

Tô Lạc Vân ngửi thấy hương trà thoang thoảng từ chén trà hắn đưa tới, chậm rãi đưa tay tiếp nhận, có chút theo không kịp suy nghĩ của hắn.

 

Ý của hắn là, coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng không cần phải giam lỏng tỷ đệ nhà nàng?

 

Hắn... không sợ nàng tiết lộ ra ngoài ư?

 

Nhưng nàng lại không dám hỏi, sợ hỏi nhiều hắn lại đổi ý.

 

Hàn Lâm Phong hiển nhiên đã nghĩ kỹ rồi, còn nói mặc dù sẽ không quấy rầy cuộc sống hàng ngày của Tô Lạc Vân, nhưng hắn cũng sẽ phái người âm thầm trông nom cuộc sống hàng ngày của tỷ đệ nàng, kẻo bọn họ gặp "nguy hiểm", nếu có gì bất tiện, xin tiểu thư rộng lòng tha thứ.

 

Đây là lời cảnh cáo, muốn đề phòng nàng, bí mật theo dõi!

 

Về phần không cho nàng dọn đi, có lẽ là vì ở gần sẽ tiện theo dõi hơn. Điều này cũng giống như hổ và báo tạm thời không ăn thịt con mồi mà chỉ nhìn miếng thịt treo trước mắt.

 

Nam nhân này vẫn luôn không nhanh không chậm, vừa đấm vừa xoa, nhưng lại lịch sự chu đáo, khiến người ta không tìm được chút sơ hở. Cuối cùng cho dù bị hắn theo dõi, mất tự do, hắn còn muốn nàng thực tình cảm tạ cả nhà của hắn.

 

Tô Lạc Vân hít sâu một hơi, cuối cùng cũng uống cạn chén trà mà hắn đưa cho.

 

Loại trà này là Lư sơn sương mây thượng hạng, hương thơm thuần túy không bị pha lẫn mùi thuốc lạ. Sau khi uống một chén, trong bụng cũng ấm lên, không có dấu hiệu đau bụng của ngộ độc.

 

Xem ra hắn không có ý định hạ độc mình...

 

Tô Lạc Vân thở ra một hơi nói : "Thế tử nhân hậu, đã thiện đãi ta như vậy, ta sẽ làm theo như lời thế tử nói, xem như chưa từng xảy ra cái gì... Ngài nói đúng, bà con xa không bằng láng giềng gần. Cho dù nhà mới có rộng rãi thoải mái, cũng chưa chắc sẽ có được hàng xóm tốt bụng và hào phóng như ngài... Ngày mai ta sẽ tìm người phòng môi giới trả phòng, tiếp tục cùng ngài làm hàng xóm, ngài thấy thế nào?"

 

Tô Lạc Vân biết vị Hàn thế tử này không đơn giản, cũng tuyệt không thiếu thủ đoạn giết người diệt khẩu, thế nhưng chẳng biết tại sao hắn lại đột nhiên đổi chủ ý, đưa ra lời đề nghị thiện chí như vậy.

 

Nàng phải thức thời cảm kích cuộc trò chuyện dưới ngọn nến lần này, sẽ không ngây thơ cho là nàng còn có lựa chọn khác.

 

Huống chi hắn nói đúng, nam nhân Đại Ngụy bây giờ khuyết thiếu nhiệt huyết. Hắn bất quá chỉ làm những việc có lợi cho đồng bào biên giới bằng tâm huyết của mình, nếu nàng đi tố giác hắn thì thà làm con lợn con chó còn hơn.

 

May mắn thay, sau khi ở kinh thành vài năm, vị thế tử này sẽ trở lại Lương Châu. Chỉ cần nàng không làm gì, không nhắc tới việc này nữa, nếu hắn cảm thấy nàng biết thức thời, yên tâm lẫn nhau, hi vọng mọi người sau này tách ra, sẽ không còn dính líu phiền phức nữa.

 

Hàn Lâm Phong cũng cơ bản hài lòng về người hàng xóm này, vì vậy muốn đưa nàng trở về.

 

Lúc này bên ngoài noãn các đã bắt đầu mưa, xem ra đêm nay không thể ngắm trăng. Hàn Lâm Phong bung dù dẫn Lạc Vân trở lại bức tường trong sân, đột nhiên một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng nhảy lên, đưa Tô Lạc Vân trở lại tiểu viện tử.

 

Bây giờ Tô Lạc Vân cũng không lo được nam nữ thụ thụ bất thân, chỉ có thể mặc cho hắn ôm mình nhảy qua tường.

 

Vừa đáp xuống đất, nàng cười khổ nói: "Tường này... đối với thế tử mà nói thật sự như là giẫm trên đất bằng..."

 

Hàn Lâm Phong đưa nàng trở lại trước cửa phòng, thản nhiên nói: "Học được mấy năm quyền cước mà thôi, xin tiểu thư yên tâm. Mặc dù thanh danh tại hạ có chút phong lưu, nhưng sẽ không làm chuyện hạ lưu bỉ ổi, dù bức tường này cao hay thấp, đối với tiểu thư mà nói, đều không cần phải lo."

 

Tô Lạc Vân hơi cúi người đáp lễ với Hàn Lâm Phong: "Thế tử là người ngay thẳng, đối xử mọi người nhã nhặn, lại là nam tử tuấn kiệt, ta đương nhiên yên tâm, đêm đã khuya, ta không tiện đưa tiễn, mời thế tử trở về nghỉ ngơi sớm."

 

Đêm nay chia sẻ tâm tư, âm thầm đề phòng nhau, rồi lại đội mũ cao cho nhau, thật khiến người ta mệt mỏi .

 

Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Nếu tiểu thư không còn để tâm nữa, hi vọng sau này gặp lại ta, đừng cố gắng tránh né như vậy, hàng xóm với nhau, vẫn là thân thiết tốt hơn..."

 

Lời còn chưa dứt, người kia dường như đã bay qua tường viện.

 

Tô Lạc Vân chầm chậm thả lỏng một hơi, lúc này mới tìm đường trở về phòng,

 

Nàng vốn cho rằng sau khi trải qua chuyện này, đêm nay sẽ trắng đêm khó ngủ.

 

Không nghĩ tới lúc trở về phòng, kèm theo tiếng mưa rơi bên ngoài và mùi hương thanh mát bị nhiễm phải sau khi rời khỏi phủ thế tử, nàng ngáp một cái, nằm lên gối chìm vào giấc ngủ say.

 

Đến khi tỉnh lại, tinh thần sảng khoái, chứng mất ngủ dạo gần đây của nàng thế mà không uống thuốc đã tự khỏi bệnh!

 

Có lẽ do giọng nói của Hàn Lâm Phong quá từ tính êm tai, lại nói ra lời thành khẩn như vậy, mặc dù Tô Lạc Vân không hoàn toàn tin tưởng, nhưng ngược lại còn cảm thấy an tâm.

 

Thực ra nghĩ kỹ lại thì, hắn cũng là người đáng thương, một thế tử không có thực quyền, thân ở kinh thành khắp nơi như giẫm trên băng mỏng, cẩn thận làm người, đương nhiên cũng không muốn trêu chọc để rước lấy phiền toái không cần thiết.

 

Cái hành động cướp người đẫm máu đó thực sự chỉ là một phút bốc đồng đầu óc phát sốt mới làm ra thôi.

 

Hắn đối xử với nàng chân thành có lễ, lại giúp đỡ nàng mấy lần. Sao nàng có thể vong ân phụ nghĩa, chi bằng theo lời hắn nói, làm hàng xóm tương trợ lẫn nhau, bình an vô sự mà sống.

 

Sáng sớm hôm sau, Tô Lạc Vân nói với mọi người trong bàn ăn rằng, hôm qua thần thổ địa báo mộng cho nàng, nói rằng nơi đây phong thuỷ tụ hợp là một bồn châu báu, cũng là nơi tuyệt vời để kiếm tiền, nếu dời đi nơi khác, sợ rằng sẽ hao người tốn của, cho nên nàng suy nghĩ, không dọn nhà đi nữa!

 

Tô Quy Nhạn ngạc nhiên, từ lúc nào tỷ tỷ lại trở nên mê tín như vậy, đến mức làm việc cũng bị mất đi lý trí .

 

Xe ngựa dùng để chuyển đồ đã dừng ở đầu ngõ, nàng lại đột nhiên nói không chuyển nhà nữa.

 

Nhưng cái nhà này từ trước đến nay đều do tỷ tỷ làm chủ, nàng nói không chuyển đi thì không chuyển đi.

 

Cho nên sau một phen giày vò, tổn thất tiền đặt cọc cho người phòng môi giới, ngõ Điềm Thủy và đám người Tô phủ mới an ổn trải qua ngày tháng yên bình tiếp theo.

 

Chỉ có điều Hương Thảo phát hiện, hiện tại lúc đại cô nương ra cửa, đôi chân như bị quỷ ám vậy, nửa ngày cũng không di chuyển đến được cửa ngõ.

 

Thường ngày, trời chưa sáng các nàng đã ra cửa.

 

Thế nhưng gần đây đại cô nương đều đợi sắc trời sáng rồi mới đi ra ngoài, mà lúc đi trong ngõ hẻm chốc lát lại dừng lại không bước tiếp nữa, dường như đang lắng nghe động tĩnh ngõ Thanh Ngư sát vách.

 

Nếu nghe được tiếng xe ngựa của Hàn thế tử, hoặc là khi hắn cùng gia nhân sai vặt nói chuyện, đại cô nương mới có thể tăng tốc bước chân, tình cờ xuất hiện gặp Hàn thế tử ở ngã tư con ngõ.

 

Sau đó hai người liền khách khí hàn huyên, nói một chút về thời tiết hôm nay, tối hôm qua ngủ có ngon hay không các loại chủ đề, sau đó tạm biệt nhau mỗi người đi một hướng.

 

Tuy rằng nhìn vẫn như thường, nhưng thời gian lâu, Hương Thảo không thể không lẩm bẩm, trong lòng nghi ngờ không biết từ khi nào đại cô nương đã thầm thương trộm nhớ thế tử gia phong lưu ở sát vách.

 

Từ sau chuyện của Lục công tử, đại cô nương dường như đã chịu tổn thương, không muốn nhắc đến chuyện thành thân.

 

Nàng rung động, vốn là chuyện tốt.

 

Thế nhưng người như thế tử Bắc Trấn, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng cảm thấy, không cùng lương duyên với đại cô nương!

 

Khi nàng cẩn thận nhắc nhở đại cô nương rằng, thế tử dường như chỉ thích các cô nương chân nhỏ, Tô Lạc Vân lại bất đắc dĩ cười cười, tự ngâm một câu thơ: "Việc này không liên quan đến gió hay trăng, đều là ân tình cùng thói đời... Aiza, Hương Thảo, ngươi không hiểu..."

 

Hương Thảo nào biết được, nàng chỉ tình cờ đi ra ngoài như thế chứ không hề có cái gì mà phong hoa hay tuyết nguyệt cả.

 

Trước đó Thế tử nghi ngờ nàng đang tránh né để tránh hiềm nghi, bây giờ sau khi nói rõ, nếu nàng còn tránh hắn như tránh tà, thì sao có thể nói là tin tưởng?

 

Vì hắn đã có lòng tin tưởng nàng, nàng đương nhiên phải ra vẻ hàng xóm thân thiện hòa nhã, gặp thế tử nơi ngõ nhỏ, mỉm cười hàn huyên, thân như một nhà.

 

Cái gọi là giơ tay không đánh mặt người tươi cười. Thường xuyên bắt chuyện chuyện hỏi han nhau một chút, vẫn luôn có lợi.

 

Mấy lần gần đây, bầu không khí vui vẻ tản bộ trong ngõ nhỏ của hai người vô cùng ăn ý, không hề nhắc tới sóng ngầm phun trào trước đó .

 

Hôm nay thế tử thậm chí còn tự mình đưa nàng lên xe ngựa, nghe nàng nói vẫn chưa ăn sáng, còn lấy ra một túi nước lê đường từ trong ngực áo  nhường cho nàng ăn lót bụng trước.

 

Hắn thậm chí còn nói, lúc trước mặc dù muốn phái người đi theo nàng, lại sợ nàng ra đường không tiện, cho nên vẫn là quên đi.

 

Lời nói ôn hòa, bình dị gần gũi, giống như là một huynh trưởng khác cha khác mẹ của nàng!

 

Lúc này Tô Lạc Vân mới yên tâm, có thể toàn tâm toàn ý xử lý việc riêng của mình.

 

Nhưng đôi khi, cơn mưa trên núi ập đến bất chợt..

 

Ngày hôm đó Tô Lạc Vân đang kiểm kê hàng tồn trong cửa hàng, nghe chưởng quỹ nói bên ngoài có khách quý đến thăm hỏi, nghe nói là Phương Nhị tiểu thư của Lỗ quốc công phủ.

 

Lạc Vân nghe thấy cái tên này, thì nhớ ra vị Phương Nhị tiểu thư chính là người bị Hàn Lâm Phong chê chân to.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top