Dịch: Hoangforever
Nhưng, Dã Trư không có húc trúng hắn. Nó húc trúng cũng chỉ là cây trường mâu làm từ cây khô kia. Mũi thương men theo lỗ mũi nó, đâm thẳng vào thân thể nó, đâm trúng lục phủ ngũ tạng và mắc kẹt ở trong đó.
Mặc dù gần trong gang tấc, thế nhưng nó không tài nào đem Vương Dương giết chết được, mà chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Vương Dương.
Kia máu, cũng không phải là máu của Vương Dương , mà là máu tươi từ mắt, mũi, miệng Dã Trư phun ra.
Vương Dương nhìn thấy tình huống này, trong đôi mắt tuyệt vọng kia liền hiện ra tia ngoan độc. Hắn cầm lấy trường mâu, dùng sức mạnh đâm về phía trước.
Dã Trư không thể nào chịu đựng được con đau đớn dữ dội như vậy được. Nó vùng vằng thân thể, đem cả thanh trường mâu đâm về phía nách Vương Dương.
Vương Dương lăn lộn 2 vòng trên mặt đất. Mặc dù cơ bắp vẫn còn đau đớn, vẫn còn chưa có phục hồi lại từ cơn hoảng sợ thế nhưng hắn vẫn cố gắng nhảy lên tránh né có húc này.
Sau khi nhảy lùi về phía sau tránh né, hắn quay đầu lại nhìn con Dã Trư.
Dã Trư bị đâm như vậy, gần như ăn trọn nửa cây mâu. Thân thể của nó thiếu chút nữa bị đâm xuyên qua, không còn chút sức lực nào nữa, kêu thảm lên một tiếng, té ngã cái “rầm” trên mặt đất.
Vương Dương lau vết máu trên mặt, cúi xuống nhìn thân thể mình. Cũng may không có vết thương nào mới.
Nhân lúc Dã Trư ngã xuống, hắn lảo đảo bước tới, mạnh mẽ rút gai xương cắm ở trên mặt Dã Trư ra. Hắn rút mạnh tới nỗi con mắt của con Dã Trư cũng bị lôi theo ra ngoài
“Khặc!”
Dã Trư kêu lên một tiếng đau đớn.
Vương Dương sợ nó kêu lên thu hút đồng bọn tới, vội vàng nắm lấy gai xương, nhắm ngay đầu Dã Trư cắm “phập” xuống.
Máu tươi phun ra, kèm theo chất dịch nhờn màu trắng trắng của não. Con Dã Trư co quắp một trận sau đó liền chết đi.
Dã Trư đã chết.
Nó cứ như vậy chết đi.
Thấy nó chết rồi, lúc này Vương Dương mới cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hắn nằm gục trên mặt đất, nhìn phiến lá cậy che phủ kín bầu trời mà cười phá lên,
“Ha ha ha ha ha....”
Hắn cũng không biết tại sao mình lại phá lên cười như vậy, có lẽ do hắn căng thẳng và sợ hãi quá chăng ?? Khiến cho trong tiềm thức hắn chỉ muốn phá lên cười, thả lỏng trạng thái này ra một chút.
Bậc này tử vong, sợ hãi, cũng không phải là giỡn chơi a !!
Vương Dương nghỉ ngơi chưa được 1 phút đồng hồ. Sau đó liền nhịn cơn đau ở bắp đùi, cố gắng đứng dậy.
Hiện tại cũng không phải là lúc hắn cần nghỉ ngơi.
Ở trong rừng sâu như thế này, một khắc đều không được buông lơi.
Nhất là hắn vừa mới cùng con Dã Trư kia đại chiến một trận xong, máu chảy rất nhiều.
Mùi máu tươi sẽ hấp dẫn những con thú to lớn khác tới.
Trong trạng thái đùi hắn đang còn bị thương như thế này, hắn muốn làm gì đều không làm được.
Hắn lười đem mộc mâu từ trong người con Dã Trư rút ra mà đem gai xương rút ra, sau đó đeo vào bên hông. Cuối cùng nắm lấy chân con Dã Trư và kéo đi.
Con Dã Trư này nặng hơn 100kg, chắc cũng xấp xỉ tầm 200kg đấy.
Nói nặng thì cũng không quá nặng. Nếu như hắn không bị thương ở đùi, có lẽ hắn cũng thử khiêng nó về hang xem sao.
Nhưng hiện tại thì không thể nào.
Kéo mặc dù có chút chậm, thế nhưng cũng may nơi này cách khu vực giáp biên chắc cũng chưa tới 150m. Rất nhanh liền có thể đi tới.
Hắn cố gắng đi nhanh nhất có thể. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là rất chậm.
Vết thương ở đùi thỉnh thoảng lại nhói đau lên, cảm giác giống như bị kim châm đâm vào vậy, vô cùng khó chịu.
Hắn cứ như vậy kéo lê được tầm 100 m. Thế nhưng cũng phải mất hơn mười mấy phút đồng hồ mới xong.
Đột nhiên, đúng lúc này, trong rừng rậm phát ra tiếng động.
Một con Linh Miêu Á-Âu.
Linh miêu Á-Âu là một động vật thuộc họ mèo, cùng mèo nuôi trong nhà không khác là bao, thế nhưng hình thể của nó có phần to lớn hơn một chút. Nó trèo cây, bơi lội vô cùng tốt. Thân hình nhanh nhẹn, tốc độ vô cùng nhanh.
Nếu như so sánh với báo thì hình thể của nó có phần nhỏ hơn một chút. Toàn thân có hoa ban.
Nó cứ như vậy đứng im ở đấy, hai con mắt phát ra tia âm lãnh.
Một con linh miêu Á-Âu như thế này, chắc chắn không thể nào dễ đối phó hơn so với con Dã Trư kia được rồi. Nếu như hắn chống lại nó, không bằng đối phó với con Dã Trư kia còn dễ hơn.
Vương Dương cảm thấy lo lắng trong lòng.
Hắn vừa nhanh chóng kéo Dã Trư đi, vừa kêu to lên, hô hoán đồng bọn.
"Ô ~ ô!"
Trời lúc này đang còn tờ mờ sáng.
Hắn không xác định được lúc này người lớn đã ra ngoài đi ăn hay chưa. Nhưng với tình hình hiện tại, hắn chỉ có thể hi vọng mọi người sẽ xuất hiện.
May mắn thay, con linh miêu Á-Âu kia hình như có vẻ không được thông minh cho lắm.
Nó nhìn hắn với một ánh mắt do dự và đầy cảnh giác. Thế nhưng nó vẫn cẩn thận đi theo hắn.
Vương Dương lùi một bước, nó liền tiến về phía trước một bước, vẫn duy trì đều đặn khoảng cách 30m.
Cứ như vậy giằng co tầm 20 m, đột nhiên một con trăn lớn xuất hiện.
Nhìn qua có lẽ con trăn này dài tầm 20m, cũng không biết nó đã sống qua bao nhiêu năm tháng rồi.
Nó cứ như vậy từng chút một, từng chút một tiến về phía Vương Dương.
Vương Dương cảm thấy hơi sợ.
Hắn hiện tại cách khu vực biên giới còn chưa đầy 30m nữa.
Đối mặt với 2 con thú rõ ràng cường đại hơn mình rất nhiều, hắn chỉ có thể phát ra tiếng "Ô ~ ô" cầu cứu.
Lại đi qua một cái cây nữa, lúc này Vương Dương có thể nhìn thấy lùm cây ở khu vực biên giới rồi. Thế nhưng mùi máu tanh càng lúc càng hấp dẫn nhiều kẻ săn mồi hung hãn tới.
Rốt cuộc con Hổ Răng Kiếm - kẻ thù xưa kia cũng xuất hiện.
Tại vị trí lồng ngực nó vẫn đang còn rỉ máu.
Khi nó nhìn thấy Vương Dương, nó liền nhíu mày lên, trừng to nhìn Vương Dương.
Sau đó, kết hợp với Linh Miêu Á-Âu, Trăn tạo thành gọng kìm, vây chặt 3 đường lại.
Vương Dương sợ quá lui về phía sau, vừa lui vừa lớn tiếng kêu “ô ô” cầu cứu. Thế nhưng ở cánh rừng rậm phía sau kia lại không có lấy một ai xuất hiện.
Chỉ có sự yên tĩnh và tĩnh mịch.
Ven đường thỉnh thoảng lại nhảy ra một ít động vật nhỏ, nào là chồn mangut, nào sóc con.
Một số con trong đó còn dỏng tai, quay đầu lại nhìn chăm chú Vương Dương, rồi lại quay sang nhìn con Dã Trư mà hắn giết được kia.
Mà lúc đó, Vương Dương cũng chỉ biết kêu “ô ô” liên tục, cố gắng hôn hoán, kêu gọi mọi người ở đằng sau khu rừng rậm kia.
Thế nhưng khu rừng rậm tùng nguyên sinh ở phía đằng sau kia lại không thấy một ai xuất hiện.
Chẳng lẽ toàn bộ cố gắng của hắn cứ như vậy quẳng đi?? Cứ như vậy giá y cho đám động vật kia?
Hắn không cam, thật sự không cam lòng mà!
Tại sao không có lấy một người nguyện ý đi cùng hắn vào trong rừng sâu này kia chứ? Nếu như có 1 người thì hắn cũng không có rơi vào tình huống như hiện tại. Thế nhưng tại sao bọn họ lại không có chịu đi theo hắn kia chứ???
Tức giận, sợ hãi, nghi hoặc, vào giờ khắc này toàn bộ những cảm xúc đó tràn ngập trong đầu hắn. Hắn cảm thấy hai mắt cay cay giống như sắp khóc vậy.
“Gào!”
Con Hổ Răng Kiếm thấy Vương Dương bị thương, rốt cuộc không nhịn được nữa, liền xông tới.
Con Linh miêu Á-Âu thấy vậy, cũng xông lên.
Chỉ có con trăn lớn kia, nó hết sức thông minh lựa chọn mai phục ở gần đó, đợi chờ con vật khác đi kiếm mồi tự dâng thịt tới.
Vương Dương mím chặt môi, nhìn thật sâu con Dã Trư của mình một cái. Sau đó dứt khoát buông tay, nhanh chóng leo lên cây lớn ở bên cạnh.
“Gào”
Dưới cây đại thụ, con Hổ Răng Kiếm đắc ý kêu lên một tiếng. Sau đó xé nát con Dã Trư, rồi từng chút một, từng chút một, sảng khoái nhai “nhồm nhoàm”
Sau khi ăn no xong, nó không quên quay lại gầm gừ Vương Dương mấy tiếng.
Sau đó con Linh miêu Á-Âu kia cũng tới ăn. Nó ăn khá là nhanh, thế nhưng sức ăn cũng không có lớn. Vì vậy chỉ một lúc sau nó liền no bụng, sau đó cũng rời đi.
Tiếp đó, một đám động vật nhỏ cũng tới ăn. Mới ăn được có vài miệng, một đám chó sói lớn liền xông ra, vồ lấy con Dã Trư và tha đi mất.
Bữa tiệc Dã Trư cứ như vậy kết thúc.
Vương Dương ở trên cây nhìn mà tức giận vô cùng. Hắn mím chặt môi, hai tay nắm chặt cành cây khô, tới nỗi mười móng tay cắm sâu vào trong đó.
Con mồi của hắn bị đám động vật kia ăn hết, thế những hắn lại không thể nào làm được gì.
Giống như kiểu hắn bị đám động vật kia ăn thịt vậy. Mỗi lần gặm là một lần đau, đau đớn vô cùng.
Sau khi tất cả đám động vật rời đi, lúc này Vương Dương mới lặng lẽ trèo xuống và đi vào khu vực rừng rậm an toàn.
Tới lúc này, đám người lớn mới cầm mộc mâu xuất hiện.
Bọn họ nhìn thấy Vương Dương bị thương ở đùi, liền vây quanh lại, kêu lên “ô ô” ân cần hỏi thăm.
Thế nhưng Vương Dương cũng không có trả lời lại. Mà hất đám người này ra, hậm hực đi vào trong hang một mình.
Hắn lúc này vô cùng tức giận, chỉ muốn được ở yên một mình.
Đám người lớn nhìn thấy hắn như vậy liền hiện ra ánh mắt nghi hoặc, không hiểu tại sao.
Sau khi vào trong hang, Vương Dương cầm lá cây Đại Kế, nhai nhỏ đắp lên vết thương. Sau đó còn ăn quả đại kế, với hi vọng vết thương mau chóng lành hơn một chút.
Hắn cứ như vậy ngồi trong hang dưỡng thương, không nói không rằng.
Mọi người có thể cảm nhận được hắn vô cùng tức giận, thế những cũng không có để ý tới mà vẫn đưa lên phần thịt nướng ngọn nhất dành cho hắn.
Vương Dương hiện tại quả thật vô cùng tức giận.
Từ lúc hắn quyết định đi vào rừng sâu một mình, cho tới khi con mồi của hắn bị đám động vật kia cướp mất, cơn giận của hắn đã lên tới đỉnh điểm.
Hắn đã làm tất cả những gì mình có thể làm ra được cho cái tập thể này, nghĩ ra tất cả những thứ gì mình có thể nghĩ ra được cho họ, hắn đã bỏ ra nhiều như vậy, thế nhưng đổi lại lại chả được gì, còn thiếu chút nữa bồi thêm mạng vào đó nữa.
Tại thời điểm hắn cần trợ giúp nhất, cần ủng hộ nhất, mọi người ở đâu? Có ai ở bên cạnh hắn không??
Cảm giác không được ai ủng hộ, không ai giúp mình, khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng không thôi.
Giống như kiểu bất kể hắn có cố gắng như thế nào đi chăng nữa tất cả đều vô nghĩa vậy.
Trải qua mấy ngày ở một mình suy ngẫm, hắn rốt cuộc hiểu ra được vấn đề nằm ở đâu.
Mọi người mặc dù tôn kính hắn, thế nhưng không có ai đem hắn là thủ lĩnh cả.
Trong đầu bọn họ lúc này, còn chưa có khái niệm đó.
Có thể lấy ví dụ minh họa như khi bọn họ đi săn, rõ ràng không có ai ra mệnh lệnh, không có ai đứng ra làm thủ lĩnh cả.
Loại cục diện như vậy quả thực vô cùng bị động.
Ngay tới bầy sói cũng biết rằng, có một con có năng lực thủ lĩnh là một phần không thể thiếu trong tập thể và đó cũng là phần quan trọng nhất,
Nếu không có sự kết nối từ người thủ lĩnh vậy lấy đâu ra lực ngưng tụ??
Hiện tại, mọi chuyện đã sáng tỏ.
Vương Dương không muốn mùa đông lại chết đói một lần nữa, cũng không muốn ở trong rừng sâu bị giết chết như vậy nữa, muốn sống vậy thì phải bắt buộc mọi người nghe theo hắn.
Nếu như cần thiết, sùng bái cá nhân nảy sinh ra tông giáo cũng có thể được xuất hiện trong võ đài lịch sử này.
Chỉ là, làm thế nào hắn có thể làm được tất cả những điều này đây??
--------------

Linh miêu Á - Âu, tên khoa học lynx
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận