Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)
  4. Chương 17: Vương Dương rống giận

Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)

  • 496 lượt xem
  • 1829 chữ
  • 2021-03-01 22:55:40

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Tối hôm đó, Vương Dương chỉ ăn vài miếng thịt và hai quả trái cây.

Còn dư lại 3 quả trái cây, hắn đem bỏ vào trong túi da thỏ đeo ở nơi eo. Hơn nữa còn lấy một nắm hạt dẻ bỏ vào trong túi, làm công tác chuẩn bị cho ngày mai.

Tới ngày hôm sau, hắn đi theo người lớn vào trong rừng rậm. Việc này cũng tương tự như việc hắn hay tự đi một mình vào chỗ sâu trong rừng rậm vậy.

Hắn tiến vào chỗ sâu trong rừng rậm tổng cộng hai lần.

Mỗi lần tiến vào là một lần thập tử nhất sinh, gặp phải vô vàn nguy cơ, nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng người xưa có câu, “người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn”. Rừng sâu mặc dù là nơi nguy hiểm thế nhưng lại là nơi săn mồi tự nhiên, thức ăn có ở khắp nơi.

Thêm nữa, còn có câu “không vào hang cọp sao bắt được cọp con!!”  “Đất lành chim đậu!”

Chỉ cần có năng lực sinh tồn mạnh mẽ, cho dù nơi đó có là luyện ngục chết chóc đi chăng nữa, thì cũng biến thành thiên đường sung sướng!

Cho nên, Vương Dương lúc này bất kể trong lòng hắn có không được vui đi chăng nữa thì hắn đều sẽ đi vào.

Hắn đeo chiếc thùng gỗ lớn, đi tới gốc cây xanh tốt mà lần trước hắn nhặt được quả trám kia (quả ô-liu).

Hơn một tháng không có tới, quả trám trên cây đã chín đỏ rực hết rồi. Hình dạng của nó có chút giống với quả táo, thế nhưng ăn vào thì giống quả vải. Mà thôi, mặc kệ, không quan trọng nó là loại quả gì.

Vương Dương đặt cái thùng gỗ nằm ngửa ra mặt đất.

Cái thùng này cao 50cm, đường kính 50cm, nặng 40kg.

Nó có diện tích khoảng 1,96 m vuông và có sức chứa khoảng 0,97 mét khối.

Nói cách khác, lý tưởng nhất chính là bắt được một chú lợn rừng nhỏ.

Nhưng trên thực tế, hắn chỉ có thể bắt được những con vật có kích thước nhỏ như mèo con, chó con chẳng hạn.

Động vật ở niên đại này có hình thể lớn hơn rất là nhiều so với thời hiện đại. Cho nên mục tiêu săn bắt lần này rất là rõ ràng, đó là bắt chuột lớn, sóc, thỏ..v.v..

Vương Dương hắn có thể chặt cây to hơn nữa và làm ra cái thùng gỗ lớn hơn nữa. Thế nhưng mang nó đi cũng không có dễ a! Hơn nữa công đoạn làm ra cũng có chút rắc rối, còn nhiều hạn chế, tính thực dụng cũng không quá cao. Vì vậy, hắn mới từ bỏ ý định này.

Đương nhiên, thùng gỗ cao 50 cm quả thật có chút cao thật. Thoạt nhìn không có cần thiết cho lắm, hoàn toàn có thể gọt bớt đi cho thấp đi một chút. Dù sao, thỏ, sóc... cũng không có cao tới như vậy.

Thế nhưng nó cũng là điều mà Vương Dương đã cân nhắc tới.

Nghĩ thử mà xem, nếu như cái thùng gỗ này chỉ cao có 30cm và nặng 30kg, điều gì sẽ xảy ra nếu như có một con chuột hung dữ chui vào?

Câu trả lời chính là con chuột kia đứng dựng thẳng người lên. Lúc đó Vương Dương còn chưa kịp hạ cây chắn gỗ xuống, thì nó đã nhanh nhẹn chạy trốn ra ngoài rồi. Sau đó đứng ở đằng xa cười đắc ý với quả trái cây ở trong miệng.

Vì vậy, Vương Dương sau khi một phen tính toán và đánh đổi, hắn dứt khoát lựa chọn 50cm. Đây là chiều cao chắc chắn và lý tưởng nhất.

Cứ như thế, cho dù con chuột có đứng dậy đi chăng nữa, thì cũng không thể nhảy ra ngoài chạy trốn được. Mà nó chỉ có thể  chậm chạp đẩy thùng gỗ lớn nặng trịch kia đi mà thôi.

Vương Dương sau khi chuẩn bị xong liền tính toán một chút, khoảng cách hắn nên mai phục là ở đâu.

Và hắn đã lựa chọn mai phục bằng cách trèo lên cây.

Thứ nhất vừa an toàn. Thứ hai có phạm vi quan sát rộng lớn. Thứ ba đám động vật nhỏ sẽ không dám tới gần hắn.

Và hắn đã lựa chọn một cái cây cách cây ô-liu kia tầm 8m.

Khoảng cách này cũng không quá gần, động vật nhỏ có thể tới gần được.

Và cũng là khoảng cách mà hắn có thể ném đá chuẩn xác được. Vương Dương chỉ có thể ném chuẩn xác tầm 10m đổ lại.

Tiếp đó, hắn lấy ra một quả táo, hai quả dâu tằm, một quả thông hái dọc đường và đặt chúng trên mặt đất.

Rồi lấy tiếp một nhánh cây dài tầm 10cm đỡ lấy thùng gỗ.

Hắn đặt nhánh cây này sao cho đối diện với cái cây mà hắn dự tính trèo lên, như vậy vừa có lợi cho việc quan sát và vừa có lợi cho việc xuất thủ của hắn.

Sau đó, hắn trèo lên cái cây kia, hái mấy quả hồng đỏ và bắt đầu ăn.

Quá trình chờ đợi quả thật rất là dày vò và mệt mỏi.

Thế nhưng Vương Dương vẫn kiên nhẫn chờ đợi...

Mặc dù đã trôi qua gần 4 tiếng đồ hồ rồi, thế nhưng thủy chung vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Mặc dù khó khăn như vậy, thế nhưng hắn cũng không có vì vậy mà bỏ đi, vẫn luôn chăm chú dõi mắt nhất cử nhất động, động tĩnh của gió lay cỏ động, hiện ra dáng vẻ vô cùng kiên nhẫn.

Cho tới giữa trưa, khi mặt trời chói chang, lúc này xung quanh mới truyền tới một tiếng “xột xoạt”.

Ở bãi cỏ bên cạnh cách đó tầm 15m, có tiếng “xột xoạt” phát ra, giống như kiểu có còn gì đó đang chuyển động vậy.

Vương Dương vội vàng quay đầu lại nhìn.

Hắn thấy ở lùm cây nho nhỏ, nơi có chiếc lá khô, có một màu vàng lóe lên. Con vật màu vàng này rất lớn, trên người nó có vằn màu nâu nhạt, nhìn qua giống như  sư tử, lại giống như hươu.

Nhưng con này, chắc chắn không phải là con hươu.

“Khốn khiếp! Là Hổ Răng Kiếm!”

Vương Dương cắn răng căm hận nhìn.

Mặc dù hắn chỉ nhìn thoáng qua,  thế nhưng hắn ngay lập tức nhận ra đó là con Hổ Răng Kiếm.

Mối hận thù xưa giữa hắn và con Hổ Răng Kiếm này không cần nói cũng biết. Mỗi lần hắn ra ngoài liền thấy nó. Có lẽ địa bàn này là của nó.

Không cần nói cũng biết, con Hổ Răng Kiếm này phát hiện ra hắn và xem hắn như là một con mồi. Nó núp ở nơi đó và muốn ra một đòn chí mạng.

Hiện tại, tình cảnh của hắn không được tốt cho lắm.

Có con khốn khiếp này ở một bên, giả sử như có động vật nào đó tới gần, chưa cần hắn ném đá, cái con vật khốn khiếp kia đã chạy ra tàn sát bừa bãi rồi.

Kể cả như thùng gỗ của hắn có bẫy thành công, bắt lại được một con vật nhỏ đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể nào hạ cây, đi giết con vật nhỏ kia được.

“Cái con khốn khiếp không biết xấu hổ này, ngày nào cũng luôn tìm cách hãm hại, đối nghịch với mình. Người không cho ta thoải mái, vậy thì cũng đừng trách ta không để cho ngươi thoải mái.”

Vương Dương vô cùng tức giận trong lòng.

Hắn lấy một hòn đá to như quả trứng gà từ trong túi ra, sau đó nhắm chuẩn con Hổ Răng Kiếm ném một phát.

“Bùm!” một tiếng. Cú ném làm cho thân thể con Hổ Răng Kiếm khẽ run lên.

Vương Dương nhìn thấy một màn như vậy liền cười thầm trong bụng.

Hắn lần này ném chính là dùng hết sức lực bình sinh ném ra, so với lần ném con Dã Trư kia phải nói là mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Kể cả con Hổ Răng Kiếm này có da dày thịt béo đi chăng nữa, thì nó chắc chắn cũng bị đau tới nỗi hít vào một hơi khí lạnh!!!

“Hảo tiểu tử, có thể chịu khổ, có thể chịu đòn, có thể nhịn cơn tức giận, nằm gai nếm mật. Nếu không phải nó to lớn như vậy, hắn còn tưởng nó là Việt Vương Câu Tiễn (1) ngày xưa rồi.”

Vương Dương không ngờ con Hổ Răng Kiếm này lại có tinh thần, phẩm chất của Hồng Quân Liên Xô như vậy, từ trong đáy lòng cảm phục đối phương. Để tỏ lòng ngưỡng mộ nó, hắn lấy ra một hòn đá lớn, sau đó quay hai tay, xoay nửa thân trên và vai tụ lực. Cuối cùng vung tay ra. Viên đá bay vọt đi chả khác nào một viên lưu tinh bay ngang qua vậy.

“BÙM!”

Con Hổ Răng Kiếm lại một lần nữa bị ném trúng. Nó gần như điên cuồng. Cả cơ thể nó khẽ co giật lên hai cái. Cơ ở nơi bị hòn đá ném trúng thì vẫn còn tiếp tục co giật.

Thế nhưng nó vẫn cố gắng nhẫn nhịn!

“WOW! Đéo đỡ được! Bội phục! Bội phục!”

Vương Dương đối với sự nhẫn nại này của con Hổ Răng Kiếm này phải nói là phục sát đất. Nghĩ tới da thịt co quắp lại kia, nghĩ tới chuyện nó bị ném trúng....

“Khà khà...”

Vào lúc này, Vương Dương sâu sắc cảm nhận được sự ưu việt của trí thông minh loài người. 

Con Hổ Răng Kiếm này có lẽ nghĩ  hắn đang dò thử nó, xem xem một chút bên chỗ nó có mai phục hay không.

“Cảm ơn ngươi! Vì ngươi có thể nhẫn nhịn lâu như vậy”

Vương Dương vận động cơ bắp một chút cho thư giãn.

Hắn vặn đầu, mở hai tay ra, nén chặt dây chằng , rồi “Xoa xoa” hai tay, vừa xoa vừa cầm lấy tảng đá lớn cuối cùng.

Hắn giẫm hai bước về phía trước nơi có cành cây khô, sau đó dùng sức quăng mạnh.

“BÙM!”

Hòn đá lớn lại một lần nữa đập chính xác vào phần bị thương lúc nãy của con hổ. Con Hổ Răng Kiếm tức giận “gầm” lên một tiếng, phi thẳng về phía Vương Dương.

“Người còn tức giận gầm lên nữa??”

Vương Dương cũng tức giận.

Ba lần bảy lượt nó đều phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Một dùi cắm vào cành cây khô, giữ vững trọng tâm, hắn cầm lấy thanh mộc mâu, hướng về phía con Hổ Răng Kiếm ở phía dưới gốc cây đâm một phát.

Con Hổ Răng Kiếm đang bay giữa không trung, thấy mộc mâu đâm tới liền vội vàng dẫm chân vào thân gỗ, lộn vòng xuống mặt đất.

“Hống Hống Hống”

Cừu nhân gặp nhau, tức giận nhìn chằm chằm.

Vương Dương ở bên kia cũng điên cuồng hét lên.

“Ô Hống Ô Hống Ô Hống Ô Hống Ô ~!”

Âm thanh này phập phùng lên xuống bất định, tiết tấu vô cùng quái dị, có lẽ giống như mấy bà hàng cá nói bán câu 7 chữ kinh điển kia.

--------

(1) Việt Vương Câu Tiễn : Việt Bá Vương Câu Tiễn (chữ Hán: 越王勾踐; trị vì 496 TCN - 465 TCN) là vua nước Việt (ngày nay là Thượng Hải, bắc Chiết Giang và nam Giang Tô) cuối thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc, một trong Ngũ Bá. Tại vị : 496 TCN - 465 TCN

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top