Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)
  4. Chương 22: Câu chuyện về chiến tranh lâu dài (1)

Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)

  • 438 lượt xem
  • 3937 chữ
  • 2021-06-30 20:23:34

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Hoangforever

Mặt trời dần khuất sau rặng núi. Ánh sáng màu đỏ xuyên qua tán lá cây rậm rạp, vụng trộm chạy vào khu rừng, nghịch ngợm chiếu lên vạn vật, chiếu sáng lên từng khuôn mặt cùng đủ loại động tác buồn cười của các loài sinh vật trong khu rừng.

Giống như ở dưới gốc cây này, một con Hổ răng kiếm to như một ngọn núi nhỏ đang điên cuồng rống lên với một sinh vật đang ngồi trên cành cây đại thụ.

Mà cái sinh vật đang ngồi trên cây đại thụ kia thì lại là một con tiểu tinh tinh.

Con tiểu tinh tinh kia vẫn như trước, vẫn mặt đỏ tới tận mang tai, tức giận gào mắng sinh vật đang ở dưới đất.

“Ngươi cái tên hỗn đản này, ăn no rồi thì mau cút đi. Ngươi không muốn về nhà, nhưng ta muốn về a!”

“Ngươi gào lên làm cái gì? Giống như kiểu ta bắt nạt ngươi không bằng vậy!! Ta mới là người đang bị bắt nạt đây này, ta muốn về nhà!”

“Được rồi! Ta biết ngươi cô đơn lạnh lẽo không chịu đựng được, muốn có bạn đồng hành để chơi đùa. Nhưng hai ta tiếng nói bất đồng, không thể nói chuyện được với nhau. Cho nên, theo ta nghĩ ngươi nên tìm một cô nàng nào đó tâm sự đi? Đúng rồi, cách đây 2 ngọn núi ở phía trước, năm ngoái, ta có thấy một cô nàng đấy!!”

Vương Dương cố gắng hết sức biểu lộ sự ủy khuất, buồn bực, cũng như sự tức giận của mình. Trong đầu thì thầm nghĩ, “tao hét mệt bỏ mẹ ra rồi, còn đứng đó mà gào với chả hét, tao còn chẳng biết tao đang nói cái gì nữa đây này!!

Hắn cũng không biết con Hổ răng kiếm này có nghe hiểu lời hắn nói không. Dù sao thì người ta thường hay nói động vật thường rất là nhạy cảm với tâm trạng của con người? Cho nên, hắn cũng tính thử một chút, dù sao thử một chút cũng không mất gì mà.

Mà nói, lần này hắn thật sự rất là bi kịch.

Mấy lần trước, con Hổ răng kiếm vì lý do phải tìm kiếm thức ăn cho mình, nên nó mới lựa chọn rời đi.

Thế nhưng lần này, bởi vì nó vừa mới giết chết một con linh miêu xong, cũng vừa mới ăn xong, cho nên nó có thể ở lại đây chờ đợi một ngày, đói bụng thì quay lại ăn tiếp.

Thế cho nên dù Vương Dương có nói thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn kiên quyết, quyết tâm ở lại trừ khử  đi cái tên đã xâm lăng địa bàn này.

Cũng vì lý do này mà nó đã thủ ở dưới gốc cây từ tận sáng sớm tới tận hoàng hôn.

Vương Dương ở trên cành cây cũng không dám trèo xuống, cũng không có nghĩ ra được biện pháp gì tốt khiến cho nó phải rời đi, cho nên hắn chỉ có thể mở to đôi mắt của mình ra nhìn chằm chằm và giương mồm lên chửi rủa.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời qua kẽ lá. Mặt trời lặn ở phía xa càng lúc càng thấp dần. Nửa vầng mặt trời đã khuất sau rặng núi, tạo thành một mặt trời đỏ rực hình bán nguyệt.

Bầu trời lúc này không còn sáng nữa. Một số ngôi sao nhỏ do không chịu đựng được sự cô đơn đã nhô lên, treo trên bầu trời như những viên ngọc quý.

Mà ở bên kia, trăng sáng tròn trịa vô tình hờ hững xuất hiện trên bầu trời.

Cái cảnh tượng này rất là kỳ diệu, rất là xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác giống như có tới tận 2 mặt trời vậy.

Đáng tiếc, hắn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này.

Hắn cúi đầu, nhìn con Hổ răng kiếm đang ngồi chổm hổm, chừng chực giống như một con chó đợi chủ nhân ở bên dưới mà cảm thấy tức giận.

Hắn đương nhiên là có chút lo lắng rồi. Màn đêm buông xuống khu rừng rậm này không phải là chuyện đùa a!!

Rất nhiều động vật thích hoạt động về đêm, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bọn chúng lại thích như vậy nữa. Nhưng nói tóm lại, bọn chúng thích như vậy, làm gì được nhau nào!!

Nếu như nói ban đêm hắn có thể hành động một cách lén lút, không bị phát hiện, vậy thì câu nói này cũng quá ngu rồi.

Ngươi có thể nhìn thấy nó thì nó đương nhiên cũng có thể nhìn thấy ngươi rồi. Cho dù không nhìn thấy thì nó cũng có thể nghe thấy ngươi. Giống y hệt như câu chuyện “bịt tai lắc chuông”  vậy.

Vương Dương hắn cũng không có suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Hắn chỉ biết rằng, ban đêm ở trong rừng rậm vô cùng hung hiểm .

Lần trước hắn ở chỗ sâu trong rừng rậm qua đêm, đã được chuẩn bị tinh thần cũng như vũ khí đầy đủ. Thế nhưng lần này thì khác. Lần này không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cho nên rất dễ xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn.

Hơn nữa hắn còn không có mộc mâu và gai xương. Nếu như có một con báo từ phía dưới trèo lên, hoặc có một con linh miêu khác tới, vậy thì lúc đó hắn phải làm như thế nào đây?

Có lẽ lúc đó hắn chỉ có thể cầu nguyện danh tiếng của con Hổ răng kiếm này cũng cường đại giống như thân thể của nó vậy.

Bóng đêm nói tới liền tới. Nó liền bao phủ cả vùng đất này.

“Tối nay bầu trời đầy sao, so với hạt cát còn nhiều hơn. Tối nay trăng sáng, so với minh châu còn sáng hơn.”

Vương Dương vịnh một bài thơ không ra thể thống cống rãnh gì để mô tả thời tiết tối hôm nay.

Ánh trăng nhu hòa xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, xuyên qua tới chỗ hắn cũng chỉ còn là tia sáng yếu ớt.

Nơi mấy tia sáng yếu ớt này chiếu tới, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng lá khô trên mặt đất. Còn những nơi khác không có ánh sáng chiếu tới chính là một mảnh đen nhánh.

Vương Dương ở trong bóng tối nhìn tới vị trí con Hổ răng kiếm. Trong bóng tối lờ mờ, hắn có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ của con hổ đang nằm dài trên mặt đất giống như kiểu đang ngủ vậy.

Thấy cảnh tượng này hắn không khỏi có suy nghĩ muốn chạy trốn ở trong đầu.

Thế nhưng mới nghĩ tới suy nghĩ hắn liền gạt phắt loại bỏ đi. Lý do là vì chưa nói tới việc con Hổ răng kiếm kia có thật sự ngủ hay không. Kể cả nó có ngủ rồi đi chăng nữa thì hắn còn phải vượt qua một đoạn đường dài trong khu rừng rậm tối om này nữa. Trên đoạn đường này, khả năng cao hắn sẽ bị động vật khác giết chết... hoặc là dẫm lên rắn...

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, hắn không có động tới suy nghĩ này nữa.

Vương Dương đem tất cả tinh thần lực của mình chú ý tới động tĩnh xung quanh. Ở trong bóng tối hắn dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe ngóng sự việc.

Trong tầm mắt đen nhánh, khu rừng nhìn có vẻ rất là yên tĩnh. Phần lớn là tiếng gió thổi “vù vù” lướt qua. Gió lạnh buốt đập lên người làm cho hắn phải co ro lại.

Vương Dương lấy một quả trái cây ra ăn.

Những âm thanh “vù vù” này nghe rất là mơ hồ. Do cây cối rậm rạp nên gió thổi sẽ có tiếng động phát ra. Âm thanh này càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nghe giống như tiếng thở dài của ma nữ.

Lá rụng bị gió cuốn đi, bay lên rồi lại rơi xuống, không ngừng “Sột soạt sột soạt”. Rất khó đoán ra đây có phải là âm thanh do động vật đi lại phát ra hay không.

Đột nhiên, có một âm thanh “Soạt Soạt” to lớn vang lên, giống như kiểu có động vật nào đó đang đi ở trong lùm cây vậy.

Âm thanh này cũng không có xa, cách hắn khoảng 30 thước gì đó.

* 1 thước  tương đương 1 mét.

Vương Dương lập tức tăng sức cảnh giác lên, chăm chú nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Hắn hiểu máu của con linh miêu cũng như máu của con chuột đồng ở trong túi của hắn sẽ thu hút rất nhiều động vật tới thám thính, cũng như là tranh giành.

Nếu như đó chỉ là một bầy sói hoặc là chó hoang thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới hắn.

Thế nhưng nếu đó là báo, hoặc con gấu nhỏ..... vậy thì khác rồi.

Hắn không chắc rằng con Hổ răng kiếm kia có thể đuổi bọn chúng ra khỏi địa bàn của nó được.

Âm thanh “Sột soạt” một lúc một gần hơn, như thể nó đang tiến tới gần nơi này vậy.

Con vật không rõ lai lịch kia rõ ràng cử động rất là thận trọng. Nó tiến tới vô cùng nhẹ nhàng.

Mà giờ khắc này, con Hổ răng kiếm vẫn đang còn ngáy “o o”, cũng không có tỉnh lại.

Vương Dương tâm trạng có chút khẩn trương. Không có mộc mâu và gai xương, hắn chỉ có thể lấy ra hòn đá nhỏ và ném về phía đó.

“Soạt Soạt”

Con vật không rõ lai lịch kia giống như bị kinh sợ, sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy.

Vương Dương thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng trấn định lại.

Tiếp theo đó là một khoảng thời gian yên tĩnh.

Dần dần hắn cảm thấy buồn ngủ.  Mí mắt dần trở nên nặng trịnh hơn, cơ thể có chút mệt mỏi, thoát lực, không muốn nhúc nhích tí nào nữa, chỉ muốn nhắm mắt lại đánh một giấc ngon lành.

Thế nhưng hắn cũng không có dám ngủ, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo cơ chứ?

Hắn cố gắng vực dậy tinh thần, giữ vững sự tập trung.

Cũng không lâu lắm, xung quanh lại có động tĩnh.

Đó là âm thanh tiếng lá cây bị nghiền ép, cảm giác giống như kiểu bị động vật loại hình giống rắn đè lên vậy.

Vương Dương sợ nhất là rắn. Bất kể là rắn độc hay là trăn, hắn đều rất sợ.

Nhưng may thay, khi âm thanh này còn cách hắn khoảng 20 thước, giống như kiểu phát hiện ra sự tồn tại của con Hổ răng kiếm, nó liền xoay người bỏ đi.

Sau vài lần, cũng không khác mấy lần trước là bao, những động vật kia sau khi thấy con Hổ răng kiếm trông chừng một nửa thi thể còn sót lại của con Linh miêu, tất cả đều lựa chọn rời đi.

Thấy vậy, Vương Dương dần cảm thấy an tâm hơn. Chỉ cần có con Hổ Răng kiếm ở đây liền sẽ không có con vật nào dám tới gần. Con Hổ răng kiếm chẳng khác nào một ông thần giữ nhà vậy.

Nghĩ tới đây, hắn quyết định đánh một giấc khi mí mắt dần híp lại. Dù sao thì cần dưỡng đủ tinh thần lực để sang ngày mai lại còn long tranh hổ đấu với con Hổ răng kiếm nữa.

Hắn cúi đầu xuống. Đột nhiên vô tình nhìn thấy ở nơi xa, nơi có ánh trăng chiếu sáng tới có hai điểm sáng, tròn trịa, màu xanh lục giống như hai quả cầu thủy tinh nhỏ đang lơ lửng trong không khí. Nó phản xạ ra ánh sáng và cách hắn tầm 10 thước.

Vương Dương lau mắt, nhích tới gần một chút, phát hiện ra hắn thật sự không có nhìn lầm, liền cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đột nhiên, sống lưng lạnh buốt, tóc gáy dựng thẳng đứng hết cả lên.

Đó... đó là một đôi mắt.

Hắn đang nhìn nó, mà nó thì im ắng ở nơi đó nhìn hắn.

Dịch: Hoangforever

Mặt trời dần khuất sau rặng núi. Ánh sáng màu đỏ xuyên qua tán lá cây rậm rạp, vụng trộm chạy vào khu rừng, nghịch ngợm chiếu lên vạn vật, chiếu sáng lên từng khuôn mặt cùng đủ loại động tác buồn cười của các loài sinh vật trong khu rừng.

Giống như ở dưới gốc cây này, một con Hổ răng kiếm to như một ngọn núi nhỏ đang điên cuồng rống lên với một sinh vật đang ngồi trên cành cây đại thụ.

Mà cái sinh vật đang ngồi trên cây đại thụ kia thì lại là một con tiểu tinh tinh.

Con tiểu tinh tinh kia vẫn như trước, vẫn mặt đỏ tới tận mang tai, tức giận gào mắng sinh vật đang ở dưới đất.

“Ngươi cái tên hỗn đản này, ăn no rồi thì mau cút đi. Ngươi không muốn về nhà, nhưng ta muốn về a!”

“Ngươi gào lên làm cái gì? Giống như kiểu ta bắt nạt ngươi không bằng vậy!! Ta mới là người đang bị bắt nạt đây này, ta muốn về nhà!”

“Được rồi! Ta biết ngươi cô đơn lạnh lẽo không chịu đựng được, muốn có bạn đồng hành để chơi đùa. Nhưng hai ta tiếng nói bất đồng, không thể nói chuyện được với nhau. Cho nên, theo ta nghĩ ngươi nên tìm một cô nàng nào đó tâm sự đi? Đúng rồi, cách đây 2 ngọn núi ở phía trước, năm ngoái, ta có thấy một cô nàng đấy!!”

Vương Dương cố gắng hết sức biểu lộ sự ủy khuất, buồn bực, cũng như sự tức giận của mình. Trong đầu thì thầm nghĩ, “tao hét mệt bỏ mẹ ra rồi, còn đứng đó mà gào với chả hét, tao còn chẳng biết tao đang nói cái gì nữa đây này!!

Hắn cũng không biết con Hổ răng kiếm này có nghe hiểu lời hắn nói không. Dù sao thì người ta thường hay nói động vật thường rất là nhạy cảm với tâm trạng của con người? Cho nên, hắn cũng tính thử một chút, dù sao thử một chút cũng không mất gì mà.

Mà nói, lần này hắn thật sự rất là bi kịch.

Mấy lần trước, con Hổ răng kiếm vì lý do phải tìm kiếm thức ăn cho mình, nên nó mới lựa chọn rời đi.

Thế nhưng lần này, bởi vì nó vừa mới giết chết một con linh miêu xong, cũng vừa mới ăn xong, cho nên nó có thể ở lại đây chờ đợi một ngày, đói bụng thì quay lại ăn tiếp.

Thế cho nên dù Vương Dương có nói thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn kiên quyết, quyết tâm ở lại trừ khử  đi cái tên đã xâm lăng địa bàn này.

Cũng vì lý do này mà nó đã thủ ở dưới gốc cây từ tận sáng sớm tới tận hoàng hôn.

Vương Dương ở trên cành cây cũng không dám trèo xuống, cũng không có nghĩ ra được biện pháp gì tốt khiến cho nó phải rời đi, cho nên hắn chỉ có thể mở to đôi mắt của mình ra nhìn chằm chằm và giương mồm lên chửi rủa.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời qua kẽ lá. Mặt trời lặn ở phía xa càng lúc càng thấp dần. Nửa vầng mặt trời đã khuất sau rặng núi, tạo thành một mặt trời đỏ rực hình bán nguyệt.

Bầu trời lúc này không còn sáng nữa. Một số ngôi sao nhỏ do không chịu đựng được sự cô đơn đã nhô lên, treo trên bầu trời như những viên ngọc quý.

Mà ở bên kia, trăng sáng tròn trịa vô tình hờ hững xuất hiện trên bầu trời.

Cái cảnh tượng này rất là kỳ diệu, rất là xinh đẹp, khiến cho người ta có cảm giác giống như có tới tận 2 mặt trời vậy.

Đáng tiếc, hắn không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này.

Hắn cúi đầu, nhìn con Hổ răng kiếm đang ngồi chổm hổm, chừng chực giống như một con chó đợi chủ nhân ở bên dưới mà cảm thấy tức giận.

Hắn đương nhiên là có chút lo lắng rồi. Màn đêm buông xuống khu rừng rậm này không phải là chuyện đùa a!!

Rất nhiều động vật thích hoạt động về đêm, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà bọn chúng lại thích như vậy nữa. Nhưng nói tóm lại, bọn chúng thích như vậy, làm gì được nhau nào!!

Nếu như nói ban đêm hắn có thể hành động một cách lén lút, không bị phát hiện, vậy thì câu nói này cũng quá ngu rồi.

Ngươi có thể nhìn thấy nó thì nó đương nhiên cũng có thể nhìn thấy ngươi rồi. Cho dù không nhìn thấy thì nó cũng có thể nghe thấy ngươi. Giống y hệt như câu chuyện “bịt tai lắc chuông”  vậy.

Vương Dương hắn cũng không có suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Hắn chỉ biết rằng, ban đêm ở trong rừng rậm vô cùng hung hiểm .

Lần trước hắn ở chỗ sâu trong rừng rậm qua đêm, đã được chuẩn bị tinh thần cũng như vũ khí đầy đủ. Thế nhưng lần này thì khác. Lần này không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cho nên rất dễ xảy ra nhiều tình huống ngoài ý muốn.

Hơn nữa hắn còn không có mộc mâu và gai xương. Nếu như có một con báo từ phía dưới trèo lên, hoặc có một con linh miêu khác tới, vậy thì lúc đó hắn phải làm như thế nào đây?

Có lẽ lúc đó hắn chỉ có thể cầu nguyện danh tiếng của con Hổ răng kiếm này cũng cường đại giống như thân thể của nó vậy.

Bóng đêm nói tới liền tới. Nó liền bao phủ cả vùng đất này.

“Tối nay bầu trời đầy sao, so với hạt cát còn nhiều hơn. Tối nay trăng sáng, so với minh châu còn sáng hơn.”

Vương Dương vịnh một bài thơ không ra thể thống cống rãnh gì để mô tả thời tiết tối hôm nay.

Ánh trăng nhu hòa xuyên qua tầng tầng lớp lớp trở ngại, xuyên qua tới chỗ hắn cũng chỉ còn là tia sáng yếu ớt.

Nơi mấy tia sáng yếu ớt này chiếu tới, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng lá khô trên mặt đất. Còn những nơi khác không có ánh sáng chiếu tới chính là một mảnh đen nhánh.

Vương Dương ở trong bóng tối nhìn tới vị trí con Hổ răng kiếm. Trong bóng tối lờ mờ, hắn có thể nhìn thấy một đường viền mơ hồ của con hổ đang nằm dài trên mặt đất giống như kiểu đang ngủ vậy.

Thấy cảnh tượng này hắn không khỏi có suy nghĩ muốn chạy trốn ở trong đầu.

Thế nhưng mới nghĩ tới suy nghĩ hắn liền gạt phắt loại bỏ đi. Lý do là vì chưa nói tới việc con Hổ răng kiếm kia có thật sự ngủ hay không. Kể cả nó có ngủ rồi đi chăng nữa thì hắn còn phải vượt qua một đoạn đường dài trong khu rừng rậm tối om này nữa. Trên đoạn đường này, khả năng cao hắn sẽ bị động vật khác giết chết... hoặc là dẫm lên rắn...

Cho nên nghĩ đi nghĩ lại, hắn không có động tới suy nghĩ này nữa.

Vương Dương đem tất cả tinh thần lực của mình chú ý tới động tĩnh xung quanh. Ở trong bóng tối hắn dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe ngóng sự việc.

Trong tầm mắt đen nhánh, khu rừng nhìn có vẻ rất là yên tĩnh. Phần lớn là tiếng gió thổi “vù vù” lướt qua. Gió lạnh buốt đập lên người làm cho hắn phải co ro lại.

Vương Dương lấy một quả trái cây ra ăn.

Những âm thanh “vù vù” này nghe rất là mơ hồ. Do cây cối rậm rạp nên gió thổi sẽ có tiếng động phát ra. Âm thanh này càng lúc càng nhỏ, cuối cùng nghe giống như tiếng thở dài của ma nữ.

Lá rụng bị gió cuốn đi, bay lên rồi lại rơi xuống, không ngừng “Sột soạt sột soạt”. Rất khó đoán ra đây có phải là âm thanh do động vật đi lại phát ra hay không.

Đột nhiên, có một âm thanh “Soạt Soạt” to lớn vang lên, giống như kiểu có động vật nào đó đang đi ở trong lùm cây vậy.

Âm thanh này cũng không có xa, cách hắn khoảng 30 thước gì đó.

* 1 thước  tương đương 1 mét.

Vương Dương lập tức tăng sức cảnh giác lên, chăm chú nhìn về nơi phát ra tiếng động.

Hắn hiểu máu của con linh miêu cũng như máu của con chuột đồng ở trong túi của hắn sẽ thu hút rất nhiều động vật tới thám thính, cũng như là tranh giành.

Nếu như đó chỉ là một bầy sói hoặc là chó hoang thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn tới hắn.

Thế nhưng nếu đó là báo, hoặc con gấu nhỏ..... vậy thì khác rồi.

Hắn không chắc rằng con Hổ răng kiếm kia có thể đuổi bọn chúng ra khỏi địa bàn của nó được.

Âm thanh “Sột soạt” một lúc một gần hơn, như thể nó đang tiến tới gần nơi này vậy.

Con vật không rõ lai lịch kia rõ ràng cử động rất là thận trọng. Nó tiến tới vô cùng nhẹ nhàng.

Mà giờ khắc này, con Hổ răng kiếm vẫn đang còn ngáy “o o”, cũng không có tỉnh lại.

Vương Dương tâm trạng có chút khẩn trương. Không có mộc mâu và gai xương, hắn chỉ có thể lấy ra hòn đá nhỏ và ném về phía đó.

“Soạt Soạt”

Con vật không rõ lai lịch kia giống như bị kinh sợ, sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy.

Vương Dương thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng trấn định lại.

Tiếp theo đó là một khoảng thời gian yên tĩnh.

Dần dần hắn cảm thấy buồn ngủ.  Mí mắt dần trở nên nặng trịnh hơn, cơ thể có chút mệt mỏi, thoát lực, không muốn nhúc nhích tí nào nữa, chỉ muốn nhắm mắt lại đánh một giấc ngon lành.

Thế nhưng hắn cũng không có dám ngủ, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo cơ chứ?

Hắn cố gắng vực dậy tinh thần, giữ vững sự tập trung.

Cũng không lâu lắm, xung quanh lại có động tĩnh.

Đó là âm thanh tiếng lá cây bị nghiền ép, cảm giác giống như kiểu bị động vật loại hình giống rắn đè lên vậy.

Vương Dương sợ nhất là rắn. Bất kể là rắn độc hay là trăn, hắn đều rất sợ.

Nhưng may thay, khi âm thanh này còn cách hắn khoảng 20 thước, giống như kiểu phát hiện ra sự tồn tại của con Hổ răng kiếm, nó liền xoay người bỏ đi.

Sau vài lần, cũng không khác mấy lần trước là bao, những động vật kia sau khi thấy con Hổ răng kiếm trông chừng một nửa thi thể còn sót lại của con Linh miêu, tất cả đều lựa chọn rời đi.

Thấy vậy, Vương Dương dần cảm thấy an tâm hơn. Chỉ cần có con Hổ Răng kiếm ở đây liền sẽ không có con vật nào dám tới gần. Con Hổ răng kiếm chẳng khác nào một ông thần giữ nhà vậy.

Nghĩ tới đây, hắn quyết định đánh một giấc khi mí mắt dần híp lại. Dù sao thì cần dưỡng đủ tinh thần lực để sang ngày mai lại còn long tranh hổ đấu với con Hổ răng kiếm nữa.

Hắn cúi đầu xuống. Đột nhiên vô tình nhìn thấy ở nơi xa, nơi có ánh trăng chiếu sáng tới có hai điểm sáng, tròn trịa, màu xanh lục giống như hai quả cầu thủy tinh nhỏ đang lơ lửng trong không khí. Nó phản xạ ra ánh sáng và cách hắn tầm 10 thước.

Vương Dương lau mắt, nhích tới gần một chút, phát hiện ra hắn thật sự không có nhìn lầm, liền cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đột nhiên, sống lưng lạnh buốt, tóc gáy dựng thẳng đứng hết cả lên.

Đó... đó là một đôi mắt.

Hắn đang nhìn nó, mà nó thì im ắng ở nơi đó nhìn hắn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top