Dịch: Hoangforever
Hổ răng kiếm bị Vương Dương ném cho tỉnh dậy.
Nó cực kỳ tức giận, bò dậy đem miếng thịt linh miêu còn sót lại ăn hết. Sau khi ăn xong, nó cũng không có rời đi mà tiếp tục ở lại trông chừng Vương Dương.
Quả nhiên, vấn đề tranh giành địa bàn vẫn luôn là một vấn đề muôn thủa, không có thay đổi bao giờ.
Đối với một kẻ 3 lần 7 lượt xâm lược lãnh thổ như Vương Dương, nó phải toàn lực diệt trừ. Bằng không cái nơi cung cấp thức ăn này của nó sẽ bị chia phần mất.
Vương Dương thấy con Hổ răng kiếm mặc dù đói bụng thế nhưng vẫn thủ chết ở nơi này, không khỏi giận tím mặt.
“Ta abcxyz nhà ngươi, ngươi cũng quá độc ác đi!”
Sau khi chửi xong một tràng, Vương Dương cũng không có nghĩ về vấn đề này nữa. Hắn lấy thức ăn ra và ăn. Dù sao thì, đánh lâu dài điều quan trọng nhất vẫn là bảo tồn thực lực. Mà bảo tồn thực lực thì điều đầu tiên chính là ăn no bụng cái đã.
Hai bên cứ như vậy duy trì trạng thái bế tắc cho tới tận trưa.
Mà từ lúc hắn vào trong rừng tới giờ, ở trong bộ lạc vẫn không có một ai đi tìm hắn. Cho nên niềm hi vọng sẽ có một ai đó tới cứu mình của Vương Dương coi như là đã chết.
Hắn kéo cái thân thể mệt mỏi tựa lên cành cây khô.
Dưới trời thu mát mẻ, từng con gió thoảng qua, đập vào người hắn. Xa xa, bên cạnh, lâu lâu lại có tiếng động vật kêu lên làm cho Vương Dương cảm thấy thư thái, thanh thản vô cùng.
Vương Dương cũng hiểu được, đây cũng không phải là cảm giác thật của hắn, mà là tiềm thức muốn nghỉ ngơi của hắn sinh ra cái ảo tưởng này.
Thế nhưng nếu như thật sự ngủ ở đây, hắn đừng mong được ngủ ngon giấc.
Dưới gốc cây, con Hổ răng kiếm tìm một cái cây to, nấp ở sau đó và nằm xuống nghỉ ngơi.
Nó rất sợ bị Vương Dương ném trúng, nhất là mấy phát ném trúng mắt nó kia, đau không thể tả, làm cho nó không thể không đề phòng.
Nó nhắm hờ mắt giả bộ ngủ. Thế nhưng cái đầu vẫn thủy chung nghiêng về phía Vương Dương.
Vương Dương bất đắc dĩ nhìn nó. Đột nhiên chợt nhớ tới câu chuyện “Người mổ lợn và con sói.”
Trong câu chuyện này, con sói cũng giả bộ ngủ và kết quả là “thông minh quá bị thông minh hại”, bị người mổ lợn giết chết.
Ở phần cuối của câu chuyện này, người ta thêm một đoạn rút ra bài học như sau:
“Sói là một loài động vật tinh ranh. Thế nhưng vào thời khắc sống chết, súc vật bày đặt lừa dối người khác làm cái gì? Chỉ tổ làm cho cười cho người khác.”
Nói chung loài sói khôn thì có khôn thật. Thế nhưng vào thời khắc sống chết, nó không làm theo bản tính của nó mà bày đặt làm ra quỷ kế làm cái gì? Làm vậy chả khác nào biến thành trò cười cho thiên hạ?
Khi Vương Dương đọc câu chuyện này, hắn đã bị thu hút bởi nó và cũng muốn một ngày nào đó mình giống như anh mổ lợn kia.
Thế nhưng nói thì nói vậy, lúc lâm trận cũng quá hung hiểm đi. Dù sao thì người mổ lợn nói gì thì nói trong tay hắn vẫn còn có con dao mổ lợn. Còn hắn thì chả có gì.
Làm không được, không khéo hắn lại biến thành nhân vật điển hình trong các ví dụ tiêu cực trong sách giáo khoa thì khổ. Cho nên, hắn muốn nhanh nhanh nghĩ ra kế sách.
“Mình cũng thử giả vờ ngủ giống như nó xem sao. Biết đâu khi nó thấy mình ngủ, nó lại đi tìm con mồi khác thì sao??”
Vương Dương nghĩ vậy liền nhắm hai mắt lại.
Khi hắn nhắm hai mắt lại. Vô số cảnh tượng lộn xộn liền xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn nhìn thấy con Hổ răng kiếm đã bỏ đi, sau đó hắn chớp lấy cơ hội này bỏ trốn. Đột nhiên mây đen kéo đánh, sấm chớp đùng đùng đánh xuống, thế là hắn trở về thời hiện đại.
Giống như kiểu hắn trở thành một vị giáo viên lịch sử, đang còn thao thao bất tuyệt về lịch sử nhân loại, đột nhiên, dưới lớp một tràng vỗ tay vang dội vang lên, kèm theo đó là tiếng la hét đánh thức hắn dậy.
Vương Dương mở hai mắt ra.
Ánh mặt trời hoàng hôn chiếu qua chiếc lá mạ thành một màu đỏ rực. Trên trời, một bầy chim đang bay về phương nam, xuyên qua ánh mặt trời đỏ rực, bay nhanh về phía chân trời.
Rõ ràng ánh mặt trời rất là êm dịu, thế nhưng vào lúc này nó sao lại chói mắt tới như vậy. Vương Dương cảm thấy hai mắt vừa đau vừa rít lại. Một cảm giác đau âm ỉ, nói không ra lời. Nước mắt thì không ngừng chảy ra.
Không có gì để nói, đây là dấu hiệu của việc ngủ chưa đủ.
“Mình vậy mà lại ngủ thiếp đi....”
Vương Dương thở dài. Quả nhiên tiềm thức vô cùng mạnh mẽ, nó vậy mà lại lừa gạt, dụ dỗ mình đi ngủ.
Hắn cúi đầu xuống nhìn thì thấy con Hổ răng kiếm vẫn đang còn nằm ở dưới gốc cây. Thấy Vương Dương dậy rồi, nó đắc ý kêu lên một tiếng, giống như kiểu đang nói:
“Đừng tưởng người nhắm mắt lại mà ta không biết ngươi đang còn giả bộ ngủ lừa ta...”
Vương Dương cũng không để ý tới nó nữa. Hắn giơ tay lên, vặn vẹo lưng, xoay cổ cho đỡ mỏi cổ, đau lưng.
Thò tay vào trong túi, thấy còn dư lại một cái bắp đùi của con chuột đồng, thế là hắn đưa lên miệng cắn một phát.
“Gừ....”
Con Hổ răng kiếm ở phía nhìn thấy Vương Dương ăn thịt chuột đồng liền gầm lên một tiếng. Sau đó nhìn chằm chằm vào miếng thịt chuột. Xem ra nó thật sự đã nhịn đói, trông chừng hắn một ngày lận.
Thấy Hổ răng kiếm nhìn miếng thịt chuột như muốn rơi hai con mắt ra ngoài, Vương Dương cảm thấy dễ chịu hơn không ít. Cầm trong tay miếng thịt chuột tái nhợt, vô vị mà cảm thấy ngon ngọt, thơm ngon hơn hẳn. Thế là hắn cắn, xé mạnh thêm một miếng nữa. Tiếng xé này rất to, vang dội tới tận tai con Hổ. Sau đó hắn thỉnh thoảng lại còn chép miệng một cái, rồi tấm tắc khen ngợi.
“Đây chính là cực phẩm nhân gian a....”
“Thịt này chỉ có trên trời mới có a....”
“Ta há miệng một phát chính là 3 kg thịt a....”
Vương Dương không biết xẩu hổ nói to. Bộ dạng vô cùng tức cười.
Còn con Hổ răng kiếm ở bên dưới thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Nước miếng không ngừng chảy ra, nhễ nhãi chảy xuống cả mặt đất.
Vương Dương ăn hai miếng, cảm thấy cũng không đói lắm, nên giữ lại một ít. Hắn cũng không dám ăn sạch sẽ, dù sao thì đây cũng là trận chiến lâu dài, lỡ may con Hổ kia nó nhịn đói được mấy ngày thì sao?
Sau khi ăn xong, không khí nhàm chán vô vị lúc trước lại quay lại.
Thế nhưng, hắn cũng không có nhàn rỗi. Hắn trèo lên chỗ cao, dùng Thạch trùy chặt từng chút một, từng chút một vào một nhánh cây dài tầm 3 mét.
Hắn muốn lợi dụng, biến nhánh cây này thành một cái xiên, đem mộc mâu và gai xương thu hồi lại.
Quá trình này khá là lôi thôi và phiền phức. Thế nhưng dù sao hắn cũng nhàn rỗi, cứ từ từ chặt là được.
Không lâu sau, trời liền tối.
Khu rừng rậm rạp, dày đặc, nhìn từ bên ngoài vào đã khiến cho lòng người bất an. Thế nhưng khi màn đêm buông xuống,cái cảm giác bất an này liền biến thành hiện thực, quanh quẩn ở trong lòng.
Đúng vậy! Trời vừa mới tối, khu rừng liền trở nên náo nhiệt, sôi nổi hẳn lên. Trong màn đêm, bách thú trong rừng liền trình diễn một bộ phim kẻ đi săn và con mồi. Chạy nháo nhặng hết cả lên.
Chỉ tiếc là bộ phim này cũng quá nát đi. Phần lớn thời gian đều là yên tĩnh và không có tiếng động. Chỉ tới lúc tử vong ập tới mới phát ra tiếng kêu la thảm thiết, tuyệt vọng.
Vương Dương hắn cũng dần thích ứng được sự xao động trong màn đêm này. Hắn cực kỳ thong dong làm công việc của mình.
Chỉ là hắn có chút không chịu được sự cô đơn, cho nên vừa chặt cành cây, vừa ném cục đá xuống chỗ con Hổ. Con Hổ răng kiếm bị Vương Dương chọc cho tức giận, gầm lên 2 tiếng, dọa cho mấy động vật xung quanh khiếp vía.
“Người anh em, ngươi có muốn nghe ta kể một câu chuyện xưa không? Hai ta cũng xem như là quen biết, không nhất thiết phải sống chết với nhau như vậy.”
Vương Dương cũng không có ngẩng đầu lên, cầm một cục đá ném qua, sau đó lớn tiếng nói.
“Gào ~!”
Đáp lại hắn, chỉ có tiếng rống giận.
“Xem ra ngươi không muốn nghe a.”
Vương Dương cười hắc hắc. Hai tay vòng qua thân cây, sau đó nắm lấy đầu bên kia, gập mạnh một cái.
“Rắc rắc rắc ~”
Nhánh cây liền bị hắn bẻ gãy.
Cành cây này dài tầm 3 thước, rất nhiều cành, lá trên cây vẫn còn nhiều, khá là rậm rạp.
Khi Vương Dương kéo, những chiếc lá cây rậm rạp và nhánh cây thò ra vướng vào cành cây, lá cây khác, làm cho hắn phải tốn kha khá thời gian mới kéo về chỗ hắn được.
Cuối cùng hắn cũng kéo qua được. Sau khi kéo về chỗ mình, Vương Dương bắt đầu lần mò trong bóng tối, tuốt hết lá cành cây này đi. Sau đó tỉa nhánh cây nhỏ xung quanh.
Công việc tỉa tót này mặc dù không to tát gì, thế nhưng nó đòi hỏi sự kiên nhẫn. Hầu hết mọi người đều cảm thấy nhàm chán.
Nhưng Vương Dương thì khác. Hắn mất mấy tiếng đồng hồ để tỉa tót cành cây này, biến một cành cây rậm rạp thành một cây gậy dài trơn nhẵn.
Sau đó hắn cắt phần mỏng ở đầu cành đi, tạo thành một mặt phẳng có đường kính tầm 3cm. Tiếp đó lại dùng Thạch trùy chẻ cái mặt phẳng này ra làm 2, sâu tầm 4 cm.
Sau khi làm xong những thứ này, hắn quay sang nhìn con Hổ răng kiếm.
Tên kia buổi tối bị hắn ném cho vài phát xong liền trốn ra sau gốc cây to kia nằm xuống, cách nơi này tầm 10 mét.
Thấy vậy, Vương Dương liền chậm chạp trèo xuống .
Một tay hắn cầm Thạch trùy, một tay cầm nhánh cây hạ xuống. Khi hạ xuống còn tầm 3 mét thì hắn dừng lại và nhìn phản ứng của con Hổ răng kiếm.
Con Hổ răng kiếm cũng biết khoảng cách này không đủ tạo thành một đòn trí mạng dành cho Vương Dương, nên nó kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa, đợi tới lúc Vương Dương hoàn toàn hạ xuống mặt đất.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận