Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Xuyên không
  3. Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)
  4. Chương 28: Khái niệm dự trữ

Trở Lại Thời Kỳ Đồ Đá (Dịch)

  • 493 lượt xem
  • 1949 chữ
  • 2021-07-18 10:58:11

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Khái niệm dự trữ

Dịch: Hoangforever

Tại sao nói mục đích của chuyến đi lần này chủ yếu là hái quả dại?

Vương Dương đưa ra phỏng đoán cùng phân tích như sau, hiện tại vấn đề chủ yếu của người vượn chính là tình trạng thiếu thốn lương thực, thức ăn khi mùa đông tới.

Trong tình huống này, để giải quyết được vấn đề này điểm quan trọng nhất chính là làm cách nào để có thể bảo quản, dự trữ được thức ăn.

Mà Vương Dương hắn chỉ có một người, gần như rất khó để bảo quản thức ăn, cho nên hắn cần phải làm một thứ gì đó để bổ sung vào.

Chẳng hạn như, khái niệm dự trữ, bảo tồn thực phẩm.

Như chúng ta đã biết, thịt có thể bảo quản được lâu hơn sau khi phơi khô. Còn hoa quả thì chỉ việc sấy khô lên là có thể bảo quản được lâu. Thế nhưng điều phiền phức chính là trước tiên phải có đồ cái đã, sau đó còn phải đảm bảo rằng mọi người không được ăn nó...

Cho nên, biện pháp đơn giản nhất chính là thu giữ, bảo quản các loại hạt.

Các loại hạt như hạt dẻ, hạt óc chó hoặc là các loại hạt có vỏ cứng khác. Chúng có thể bảo quản được lâu mà không sợ hỏng.

Ý tưởng của Vương Dương chính là làm mọi biện pháp để có thể bảo quản, lưu giữ được loại thực phẩm này.

Cho nên, hắn dự tính là sẽ hái thật nhiều quả trái cây. Sau đó đưa những quả trái cây này cho mọi người ăn. Còn mình thì len lén giấu những hạt kia đi, đợi tới khi thức ăn thiếu thốn mới đem những hạt này ra.

Kế hoạch này có khối lượng công việc rất lớn. Thử nghĩ mà xem, một người đi bảo tồn quản, dự trữ thực ăn cho 30 người đó phải là công việc khổng lồ, điên cuồng tới mức nào?

Nhưng không làm không được a! Chỉ có hắn mới nhận ra điều này a!

Ngoài khu rừng không thể đi được rồi. Nơi đó suy cho cùng thức ăn cũng có hạn. Ánh sáng thì có đây, bảo quản cũng dễ dàng đấy, thế nhưng nó cũng chỉ có thể bảo quản đủ cho 20 người mà thôi.

Chính vì lý do này, hắn cần phải tiến vào sâu trong rừng rậm tìm kiếm thêm thức ăn.

Đột nhiên, Vương Dương ý thức ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Con người, ngoài trừ thời đại hiện đại có dục vọng phát triển ra thì ở thời đại này, bất kể người vượn hay là các loài động vật khác, phạm vi lãnh thổ của bọn chúng được đánh giá, phân chia trên nhu cầu thức ăn của bọn chúng.

Chẳng hạn như con Hổ, nó cần một ngọn núi mới đủ cung cấp thức ăn cho mình.

Hay là Hổ răng kiếm, nó bảo vệ lãnh thổ của nó như vậy, chẳng qua cũng chỉ là bảo vệ miếng mồi, thức ăn của mình mà thôi.

Người vượn cũng vậy. Bọn họ lúc trước do mùa đông không có cách nào sưởi ấm, bị thương không có cách nào cầm máu, cùng với đó là trang bị quá kém làm cho thường xuyên có người chết. Cho nên, nhân khẩu vẫn luôn giữ vững ở mức độ 20 người.

Mà bên ngoài khu rừng, thức ăn vừa khéo vừa đủ cho 20 người ăn. Cho nên bọn họ cũng không cần phải mạo hiểm bản thân mình để mở rộng lãnh thổ.

Muốn để cho bọn họ mở rộng lãnh thổ, tiến sâu vào trong rừng rậm, hắn căn bản không cần thiết phải nói cho họ nghe, không cần thiết phải bắt họ nghe theo mình, mà là làm cách nào khiến cho bọn họ ý thức được thức ăn trong lãnh thổ của mình không đủ là được.

“Chuyện này so với việc làm ra thần tích (*) còn dễ dàng hơn nhiều a!”

Vương Dương vỗ vỗ trán, cười hắc hắc.

Chỉ cần sống sót qua được mùa đông này, hắn căn bản không cần giải thích, bọn họ cũng sẽ tự động mở rộng lãnh thổ của mình, tiến vào sâu trong rừng rậm.

Nghĩ tới đây, tâm tình Vương Dương liền trở nên tốt hơn. Hắn đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.

Đoạn đường này hắn đã đi quá quen rồi, cho nên rất nhanh liền đi qua.

Hắn đi tới một gốc cây ăn quả có khắc số “1”, sau đó nhặt từng quả chín rơi trên mặt đất lên bỏ vào túi, ước chừng tầm hơn 20 quả, chỉ trong thoáng chốc liền đầy túi.

Trên cây còn có hơn mười mấy quả nữa, Vương Dương đặt thùng gỗ xuống mặt đất còn mình leo lên cây. Sau đó hắn hái từng quả một và ném vào trong thùng. Cứ như vậy, hắn hái hơn nửa cây. Chỉ một lúc xong thùng liền đầy còn nhét thêm mấy quả vào túi nữa.

Đừng nghĩ như thế này là nhiều, thật ra cũng chỉ là vừa đủ một bữa cơm cho 30 người mà thôi, nói không chừng còn thiếu nữa là.

Vương Dương ôm thùng gỗ cố hết sức mang về.

Rất may lần này trở về cũng không có gặp phải con Hổ răng kiếm kia, cho nên chỉ mất 2 tiếng đồng hồ, hắn liền mang trái cây về.

Trở về Sơn động, các bạn nhỏ liền rối rít vây quanh hắn đòi ăn.

Vương Dương tính thời gian một chút, hiện tại vẫn còn chưa có tới buổi trưa. Cho nên liền vỗ lên tay bọn chúng, sau đó đặt một quả lên trên bệ đá.

Sau đó hắn kéo Trương Tam qua, chỉ vào thức ăn, rồi lại chỉ vào cái miệng, lắc lắc đầu mình, sau đó chỉ chỉ vào hai con mắt, rồi lại chỉ chỉ về phía đám nhóc đang ở xung quanh.

Nói tóm lại, ý nghĩa của hành động này chính là “Những thức ăn này không thể ăn được, ngươi phải trông chừng bọn họ.”

Trương Tam không hiểu, ngơ ngác nhìn hắn. Sau đó lại nhìn quả trái cây chín mọng, cầm lên, cắn một miếng. Ngay lập tức sự ngon ngọt liền tràn vào đầu lưỡi hắn giống như thủy triều từng lớp từng lớp đánh lên, kích thích vị giác của hắn.

Trương Tam cắn một miếng xong liền cười tươi, biểu thị cái này ăn rất ngon.

Vương Dương vỗ vỗ trán, câm nín, không biết nói gì: “Thôi bỏ qua, mình so đo với nó làm cái gì.”

Rồi sau đó hắn lại đem toàn bộ trái cây ở trong túi đặt lên trên bệ đá. Sau đó lau sạch từng quả một. Rồi lại kéo Trương Tam lại, chỉ chỉ về đống trái cây, rồi chỉ chỉ về phía đám nhóc bên cạnh lắc lắc đầu.

Vương Dương lặp đi lặp lại hành động này nhiều lần.

Sau đó em gái hắn vươn tay xin ăn, Vương Dương không cầm đưa cho mà nhìn Trương Tam.

Trương Tam ngơ ngác, sau đó tiến lên đánh nhẹ nhàng vào tay Vương Doanh Doanh.

Vương Dương thấy vậy liền vui mừng. Thế nhưng còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã thấy Trương Tam cầm một quả trái cây lên và bắt đầu ăn.

“Ta xyz nhà ngươi, ngươi thân là người giám sát viên, tại sao lại làm lợi riêng cho chính bản thân mình chứ?

Vương Dương câm nín, cảm thấy trường hợp này quá khó.

Sau đó, hắn cầm thùng gỗ lên và lại tiến vào sâu trong rừng rậm.

Lần này, bất hạnh thay hắn lại gặp ngay con Hổ răng kiếm.

Thế nhưng con Hổ răng kiếm lần này giống như biết được Vương Dương mình đồng da sắt, khó gặm, cho nên nó cũng chỉ rống giận lên một tiếng gọi là tượng trưng, sau đó liền bỏ đi.

Đoán chừng phiên dịch ra có lẽ là : “Tiểu tử, lần sau đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi.”

Vương Dương cũng không có cầm hòn đá đi ném lại đó, mất công chọc giận nó, lại phải dây dưa thêm mất mấy ngày nữa.

Hắn tự mình đi hái quả. Hái xong, hắn liền trở về Sơn động.

Lúc này cũng đã là buổi trưa, đám người lớn cũng đã trở về. Họ mang theo rất nhiều hạt trái cây về. Vào mùa này, thu hoạch của bọn họ đương nhiên khá là phong phú.

Các bạn nhỏ của chúng ta từ lúc Vương Dương ra ngoài cũng có giơ tay ra xin Trương Tam ít quả ăn. Thế nhưng gặp phải đại tổng quản lãnh huyết vô tình cứ giơ tay ra là vỗ vỗ lên tay từ chối như thế này, sau đó lại trơ mắt ra nhìn hắn ăn hoa quả một cách ngon lành, cũng không biết phải làm sao cả, bụng thì đói meo hết cả rồi.

Thấy người lớn mang một đống hạt trở về liền vội vàng nhào tới đòi ăn.

Thế nhưng Vương Dương nhanh chân hơn một bước. Đem tất cả đống hạt này đoạt lấy, sau đó đổ đống hoa quả trong túi của mình ra.

Còn số hạt thì hắn bỏ lại vào trong túi, cũng mặc kệ đám bạn nhỏ này suy nghĩ như thế nào, hắn chính là không cho ăn.

Người lớn cũng không có phản đối hắn. Những loại hạt này, bọn họ đã ăn quá nhiều rồi, sớm đã chán ngấy mùi vị của nó rồi, vẫn là thịt ngon nhất. Cho nên họ mặc kệ Vương Dương thích làm gì thì làm.

Lần này, Vương Dương không biết nên đem những loại hạt này giao cho người nào trông giữ. Đám nhóc này thì không ổn rồi, bọn nó không hiểu suy nghĩ của hắn. Trương Tam mặc dù giúp hắn trông coi, coi chừng người khác thế nhưng hắn ăn cũng quá nhiều đi, không đáng tin cậy.

Vì vậy, hắn nghĩ, nếu như có một cái hòm bảo hiểm nào đó thì hay nhỉ? Hắn cũng không thể lúc nào cũng mang khư khư đống hạt này bên mình được.

Suy nghĩ nát cả óc thế nhưng Vương Dương cũng không có nghĩ ra được biện pháp nào.

Buổi chiều, hắn cũng không có đi hái trái cây nữa. Lý do là vì mấy cái cây kia đã bị hắn hái gần hết rồi, muốn hái tiếp... trừ khi đi tìm cây khác.

Thế là hắn ở trong sơn động giám sát việc tập luyện của Trương Tam. Sau đó nhìn hắn chế tạo thùng gỗ, rồi chỉ bảo hắn.

Đột nhiên, hai mắt Vương Dương sáng lên. Hắn cầm lấy khúc gỗ và không ngừng đục khắc.

Khúc gỗ này khá to. Nó có đường kính tầm 50cm, hắn dự định đẽo nó thành một cái mặt phẳng tầm 2 mét.

Thế là Vương Dương không ngừng khắc, không ngừng đục.

Ở thời đại này, việc chặt cây vô cùng phiền phức. Dù sao thì cũng không có rìu sắt, công cụ chế tạo, mài nhẵn bóng vẫn đang thô sơ, đơn giản, chủ yếu làm từ đá, dùng không được thuận tiện cho lắm.

Trên căn bản muốn chặt cây đều phải dùng dao đá để chặt. Dao đá có một đầu nhọn, một đầu dày. Đầu dày thì cầm nắm, đầu sắc thì dùng để chặt, cắt.

Vương Dương đương nhiên không có làm như vậy rồi, làm như vậy cũng quá tốn thời gian, phí lực quá đi.

Hắn một tay cầm dao đá, một tay cầm một tảng đá tròn tròn, to bằng đầu, đập từng chút một xuống dao đá, giống như kiểu đóng đinh vào gỗ vậy, dùng phương pháp mượn lực đơn giản nhất để tăng hiệu suất lên.

Cho dù là làm như vậy, hắn cũng phải mất 1 ngày trời mới xong. Làm mệt tới ngất ngư, hắn mới làm ra được một mặt phẳng dày 2 mét, đường kính 50 cm.

-----------

(*) Thần tích: hay còn được gọi là phép màu, ám chỉ những việc làm chỉ có thần tiên mới làm được, một loại hiện tượng siêu nhiên, những điều vượt qua khả năng của người phàm, không thể tưởng tượng được cũng như không thể hiểu được

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top