Dịch: Hoangforever
“Trấn ma nhất tộc, cấu kết Ma tộc, gây họa cho nhân gian ! Phụng thiên thừa vận, Tiên đế chứng giám, tru di cửu tộc!”
Một giọng nói tràn ngập tiên uy cuồn cuộn xuyên qua bầu trời. Theo sau đó là kiếm tiên hư ảo màu vàng phong tỏa lại một vùng núi sông.
“Cái con mẹ nhà nó chứ! Chó đẻ!”
Một vị Thần Ma tóc đỏ, cả người đỏ như máu, giơ ngón tay giữa hướng về phía bầu trời lên tiếng mắng chửi.
“Trấn ma nhất tộc chúng ta mấy ngàn năm nay trấn giữ vùng đất này, giết chết vô vàn Thiên Ma, thây chất thành núi, vẫn luôn một lòng bảo vệ vùng đất này, không có hối hận. Ấy vậy mà cái đám chó chết không bằng cầm thú kia lại đổ tội lên đầu chúng ta! Đúng là không bằng cầm thú! Ta thật sai lầm khi bảo vệ cho cái đám Tiên tộc cầm thú nhà các ngươi!”
Tiếng mắng chửi của nam tử tóc đỏ vượt qua thiên không, chấn động tới mấy thanh kiếm màu vàng đang còn lơ lửng trên bầu trời kia!
“Oa...oa!”
Đột nhiên , một tiếng khóc non nớt của đứa bé mới sinh ra vang lên.
“Cha...cha, mẹ vừa mới sinh ra Yêu muội.”
Một thiếu niên có khuôn mặt 3 phần giống với nam tử tóc đỏ, ôm theo một đứa bé gái màu đỏ đang khóc “oa oa” chạy tới.
“Con gái!”
Ánh mắt Thần Ma tóc đỏ khẽ do dự, nói:
“Vậy thì gọi con là Trấn ma...”
“Cái tên thiên sát oan gia nhà ngươi!”
Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, sắc mặt tái nhợt từ cỗ xe đổ nát phía sau tức giận lên tiếng mắng,
“Cái thân già này đã cùng ngươi vào sinh ra tử, sinh cho ngươi ba thằng còn trai. Tất cả chúng ta đều cam tâm tình nguyện chịu chết cùng ngươi. Thế nhưng đứa nhỏ này, ngươi không được đặt tên cho nó, ngàn vạn lần không được đặt tên cho nó! Không được để nó có liên quan tới chúng ta nữa, để cho nó đời này có một cuộc sống hạnh phúc!”
Hai hàng lệ nóng khẽ tuôn rơi trên hàng má của người phụ nữ xinh đẹp này, cuối cùng cũng lay động được sự cố chấp cuối cùng của vị Thần ma tóc đỏ này.
“Đành vậy! Để cha tiễn con một đoạn đường, tránh cho con kiếp nạn này. Từ nay về sau trong gia phả trấn ma nhất tộc sẽ không có tên con nữa.”
Hắn lén lút nhén hai kiện đồ vật vào trong ngực đứa nhỏ này. Sau đó, đột nhiên một đạo hắc quang từ trong lòng bàn tay Thần ma tóc đỏ bắn ra!
“Thời không! Là lực lượng thời không! Trấn Ma Hào Hổ, quả nhiên chính là ngươi! Chính ngươi là ngươi gây ra tai kiếp này!”
Trên trời, vô số vị thần Tiên kinh hô lên. Cuối cùng, bọn họ kiên định, thét ra một chữ —— Giết!
“Đi!”
Tay của vị Thần ma tóc đỏ khẽ lướt qua trán đứa nhỏ.
Khi nàng bị ánh sáng màu đen bao bọc lại, tan biến trong lực lượng thời không, cũng là lúc trên bầu trời tràn ngập tiên uy và huyết sắc nồng đậm bao phủ.
................
Ba ngàn năm sau.
Trong bầu trời đầy sao, một người đàn ông trung niên lảo đảo bước ra. Quần áo của hắn xộc xệch, chữ “Chân” trên Yêu bài bị máu che phủ, mơ hồ không nhìn rõ.
Một đạo ánh sáng màu đen từ trên trời rơi xuống vừa vặn rơi vào ngực nam tử này.
Ngay lập tức, ánh mắt như sắp chết của người đàn ông này liền bị con ngươi đen nhánh của đứa bé gái trong lồng ngực làm cho hấp dẫn.
Đứa nhỏ này, tay trái cầm một cái khuyên tai bằng ngọc, màu đỏ tươi như máu. Tay phải cầm một cục đá đen thùi lụi. Hai má phúng phính, con ngươi to tròn nhìn đáng yêu vô cùng.
Người đàn ông này nhìn mà khẽ rơm rớm nước mắt.
Đứa nhỏ này nhìn giống như đứa con gái lúc trước của hắn vậy!!
Cái loại cảm giác mất đi lại có được như thế này khiến cho nam tử đang còn suy yếu đột nhiên hồi phục lại một chút.
“Tiểu tiểu”
Hắn cúi xuống nhìn những vì sao xa lạ, cằn cỗi dưới chân mình và mỉm cười nói,
“Đi! Chúng ta đi về nhà!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận