Dịch: Hoangforever
Ở bên trong cái nước Đại Hạ này có vô số các thế lực và hào cường, thế nhưng trong đó lại có 2 thế lực đặc biệt, tuyệt đối đứng ở vị trí trung lập, hơn nữa bất kể là đại phủ chủ hay là hoàng thất của Đại Hạ, cũng không ai dám trêu chọc vào.
Một là trường Thánh Huyền Tinh, hai là Kim Long Bảo Hành (1)
(1) Bảo Hành: Bảo là bảo vật, đồ vật quý giá. Hành là hàng hóa, ngành nghề. Mình giữ nguyên, không dịch ra.
Trường Thánh Huyền Tinh thì không cần phải nói rồi, có thể nói đây là một ngôi trường mà hằng hà vô số thanh thiếu niên mơ ước được vào. Bất kể là Hoàng Thất hay là các thế lực khắp nơi đều chạy theo nó như chạy vịt.
Còn Kim Long Bảo Hành thì đây là một nơi kinh doanh các loại vật phẩm quý giá, là nơi để đấu giá, hối đoái tiền tệ, cũng như lưu trữ đồ vật... Tài lực của nó vô cùng hùng hậu, đủ để các thế lực khắp nơi phải đỏ mắt. Thế nhưng lại không có ai dám đánh chủ ý tới nó. Lý do là vì thế lực của Kim Long Bảo Hành quá mức khổng lồ, khổng lồ tới nỗi vượt qua cả trí tưởng tượng của bất kỳ thế lực nào ở cái đất nước Đại Hạ này. Kim Long Bảo Hành ở trong nước Đại Hạ, nó chẳng qua cũng chỉ là một cái chi nhánh mà thôi.
Kim Long Bảo Hành thực sự, ở nằm ở một nơi bao la bát ngát bên ngoài cái đất nước Đại Hạ này, tiếng tăm đương nhiên vẫn hiển hách như cũ rồi, không cần phải bàn cãi. Mà phiếu Kim Long do Kim Long Bảo Hành sản xuất ra, được biết đến là một thứ có thể đổi lấy hơn ngàn lượng vàng.
Là một thành thuộc quận Thiên Thục, thành Nam Phong đương nhiên cũng có Kim Long Bảo Hành. Và nó nằm ở khu vực xa hoa nhất trong thành.
Khi Lý Lạc bước xuống xe vua, nhìn tòa kiến trúc xanh vàng rực rỡ trước mắt này, mặc dù không phải lần đầu tiên được chứng kiến một thứ xa hoa như thế này, thế nhưng hắn cũng không khỏi tấm tắc than thở một tiếng. Chỉ là một tòa chi nhánh ngân hàng ở bên trong một thành thuộc quận, thế nhưng mà nó đã có khí thế bậc này, tài lực của Kim Long Bảo Hành, quả nhiên hùng hậu, khó mà tưởng tượng ra nổi.
So sánh với loại quái vật này, coi như là Lạc Lam phủ cũng hiện ra một dáng vẻ nhỏ bé.
Khương Thanh Nga đối với chuyện này thì thể hiện ra sự bình thản, nhìn cũng không nhìn lấy một cái mà trực tiếp đi vào bên trong Bảo Hành. Lý Lạc thấy vậy liền vội vàng đuổi theo.
Sau khi vào bên trong Bảo Hành, Khương Thanh Nga lấy ra một tờ phiếu màu vàng đưa cho một nữ thị vệ. Nữ thị vệ cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó vội vàng cung kính, dẫn hai người vào phòng khách quý.
Hai người ở trong phòng khách quý chờ đợi một lúc thì thấy một gã đàn ông trung niên béo mập, 10 ngón tay đeo mười chiếc nhẫn khảm 10 viên ngọc khác nhau, cười khà khà bước vào nói:
“Ha ha ha.. Thì ra là Thiếu phủ chủ và Khương tiểu thư của Lạc Lam phủ đại giá quang lâm, Bảo Hành nghèo hèn chúng tôi rất lấy làm vinh dự.”
Phải nói rằng, mấy người làm việc cho Kim Long Bảo Hành này quả thực rất là khéo léo. Đối phương đã nhận ra Lý Lạc, đương nhiên họ cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của hắn. Thế nhưng mà họ tiếp đón không có một chút nào gọi là chậm trễ, thậm chí làm việc còn rất là qui củ, có trật tự, ngay tới cả cách xưng hô, cũng đặt Lý Lạc lên phía trước.
“Đây là hội trưởng Lữ của Kim Long Bảo Hành ở quận Thiên Thục.”
Khương Thanh Nga hiển nhiên nhận ra đối phương. Nàng tiện thể giới thiệu cho Lý Lạc biết.
“Hội trưởng Lữ, đưa chúng tôi đi lấy đồ đi.”
Giới thiệu xong, Khương Thanh Nga liền thể hiện ra phong cách hành sự sấm rền gió cuốn của mình.
Hội trưởng Lữ gật đầu, xoay người đi trước dẫn đường. Ba người đi qua tầng tầng lớp lớp cửa canh gác, cuối cùng đi xuống một nơi giống như ở dưới mặt đất.
Dưới sự chỉ dẫn của hội trưởng Lữ, ba người cuối cùng cũng tới một gian phòng khép kín, được niêm phong một cách cẩn thận. Tường đá của gian phòng bóng loáng không khác gì mặt gương.
Hội trưởng Lữ xòe bàn tay ra, vỗ nhẹ lên bức tường đá bóng loáng. Bức tường đá đột nhiên nứt ra. Một chiếc hộp sắt làm bằng kim loại không biết tên từ từ nổi lên.
“Hai vị, đây là đồ vật mà ngày trước hai vị phủ chủ đã lưu lại ở nơi này. Muốn mở ra thì cần phải đích thân thiếu phủ chủ tự mình tới lấy. Sau đó lấy máu tươi làm chìa khóa để mở.”
Hội trưởng Lữ cười một tiếng rồi nói. Sau đó tự giác thối lui ra khỏi gian phòng này.
Lý Lạc nhìn hộp sắt trước mặt nhất thời có chút xuất thần. Hắn không hiểu cha mẹ hắn thần thần bí bí làm như vậy đến tột cùng là lưu lại cho hắn đồ vật gì?
Vì vậy, hắn hít sâu vào một hơi, tiến lên hai bước, xòe bàn tay ra, đặt lên trên hộp sắt, nhất thời đầu ngón tay nhói đau, cảm giác giống như có một giọt máu tươi bị hộp sắt hấp thu vào bên trong vậy.
Răng rắc... răng rắc!
Khoảnh khắc tiếp theo, một âm thanh máy móc liền phát ra từ chiếc hộp sắt. Ngay sau đó, một vệt ánh sáng mờ ảo xuất hiện ở bề mặt trên của chiếc hộp. Tiếp đó ở vị trí trung tâm từ từ nứt ra.
Theo vị trí trung tâm dần dần được nứt ra, Lý Lạc cuối cùng cũng biết được thứ đang được cất giấu ở bên trong đó rốt cuộc là thứ gì.
Đó là một viên Thủy tinh cầu đen nhánh. Thủy tinh cầu cực kỳ bóng loáng, phản chiếu ra khuôn mặt của Lý Lạc, mơ hồ hiện ra dáng vẻ có chút thần bí.
“Đây là...”
Lý Lạc trừng hai mắt nói.
“Trước cứ thu lại đã. Sư phụ, sư nương nói, đợi tới khi người sinh nhật 17 tuổi thì hãy mở ra.”
Khương Thanh Nga đưa cho hắn một cái hòm xách tay.
Lý Lạc gật đầu, cẩn thần đem viên Thủy tinh cầu màu đen này lấy ra, sau đó để vào trong hòm, rồi dùng sức đậy chặt lại. Trong ánh mắt hiện ra chút ướt át.
“Sao vậy?”
Khương Thanh Nga khó hiểu nhìn hắn.
“Ta có một linh cảm, ta sắp trở mình (2) nên kích động.”
(2) Trở mình: xoay người, vùng dậy, nổi dậy, thay đổi, đổi đời.
Lý Lạc quơ quơ chiếc hòm, hướng về phía Khương Thanh Nga trịnh trọng nói:
“Ngươi cứ đợi đó, ta nhất định sẽ từ hôn thành công!”
“.........”
Khương Thanh Nga mặc kệ hắn, trực tiếp xoay người đi ra ngoài căn phòng mật thất này.Nàng biết hiện tại tâm trạng của Lý Lạc đang rất là kích động, cho nên có nói lại cũng vô dụng.
Hai người rời khỏi căn mật thất. Tại đây, họ lại nhìn thấy hội trưởng Lữ đang đứng đợi hai người. Thế nhưng lần này thì khác, bởi vì bên cạnh hắn còn có một cô gái trẻ trung xinh đẹp.
Cô gái này mặc một chiếc áo màu xanh, thân thể thướt tha yêu kiều, bộ dạng cực kỳ xinh đẹp. Máo tóc đen dài, mượt mà như như nhung, trải xuống như dòng thác, tới tận vòng eo thon. Hai con mắt sáng ngời sâu thẳm, nhất là làn da của nàng, trắng như tuyết vậy, giống như kiểu nó được làm từ băng cơ ngọc cốt vậy.
Ngoài ra, hai tay nàng còn đeo hai chiếc găng tay mỏng như tơ. Mặc dù đã được che dấu thế nhưng hắn vẫn như cũ có thể cảm nhận được các ngón tay thon dài và mảnh. Nếu như cởi đôi găng tay này ra, đôi tay ngọc bích kia chắc chắc sẽ khiến cho vô số kẻ phải thèm thuồng, chảy cả nước dãi.
Xét về ngoại hình và khí chất, cô gái trước mặt này so với Đế Pháp Tình mà lúc trước hắn gặp đương nhiên cao hơn một chút rồi.
Khi Lý Lạc nhìn thấy nàng, sắc mặt của hắn có hơi mất tự nhiên một chút. Thế nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.
“Ha ha...đây là con gái của kẻ hèn này. Nó là Lữ Thanh Nhi. Hiện đang học ở trường Nam Phong, đối với Khương tiểu thư, nó rất là sùng bái. Cho nên nó đòi theo tôi xuống đây, đòi nhất định gặp bằng được Khương tiểu thư, mong Khương tiểu thư bỏ qua cho.”
Hội trưởng Lữ hướng về phía Khương Thanh Nga chắp tay lại, cười cười nói.
“Ra mắt Khương học tỷ.”
Lữ Thanh Nhi hướng về phía Khương Thanh Nga thi lễ một cái. Hành động vô cùng tự nhiên và hào phóng.
Khương Thanh Nga đánh giá Lữ Thanh Nhi một chút, sau đó khẽ gật đầu, nói:
“Ngươi cũng học ở trường Nam Phong sao? Có lẽ cũng biết qua Lý Lạc đi?”
Hai con mắt Lữ Thanh Nhi nhìn sang Lý Lạc ở bên cạnh một chút, sau đó yếu ớt cười nhẹ một cái, khẽ gật đầu, hai con mắt sâu thẳm nói:
“Trước kia, Lý Lạc có chỉ điểm cho ta về Tướng thuật. Ta vẫn luôn biết ơn hắn. Chỉ là hai năm qua, hắn hình như không muốn gặp ta.”
Lý Lạc nghe thấy vậy nhất thời hiện ra nụ cười lúng túng, vội vàng cười ha ha nói:
“Không! Không! Ngươi lại nói bừa rồi, chẳng qua chúng ta thuộc 2 viện khác nhau, cho nên khó mà gặp được thôi.”
Trong lòng của hắn có chút bất đắc dĩ.
Danh tiếng của Lục Thanh Nhi ở trường Nam Phong mà nói còn cao hơn cả đóa kim hoa Đế Pháp Tình kia. Lý do là vì nàng không chỉ xinh đẹp mà còn là tân chiêu bài (3) của trường Nam Phong. Cho dù nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thế nhưng nàng vẫn luôn là người số 1.
(3) Tân Chiêu Bài: Chiêu Bài: Chiêu có nghĩa là vẫy lại, bài có nghĩa là bảng hiệu, tân có nghĩa là mới. (Bảng để ở cửa hàng để mời khách)
Trước kia khi Lý Lạc còn ở viện số 1, khi mà hầu như các học viên còn chưa có mở ra Tướng Cung, ngộ tính thiên phú của hắn ở trên Tướng thuật phải nói là số 1. Cho nên hắn nghiễm nghiên trở thành nhân tài kiệt xuất của viện số 1. Vì vậy, có rất nhiều học viên tới xin hắn chỉ điểm, bao gồm cả Lữ Thanh Nhi đang đứng ở trước mặt này.
Mối quan hệ giữa hai người lúc đó thực sự khá là tốt.
Chỉ là sau khi xuất hiện những biến cố kia, hơn nữa Lý Lạc còn bị đá ra khỏi viện số 1, xuống viện số 2, thế là từ đó mối quan hệ giữa 2 người trở nên lúng túng hơn.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là do Lý Lạc luôn tránh né Lữ Thanh Nhi, cũng không phải là do hắn chán ghét gì Lữ Thanh Nhi, chỉ là gặp nhau cũng có chút quá khó xử quá đi. Dù sao lúc trước hắn là người đứng đầu của viện số 1, mà hiện tại, Lữ Thanh Nhi chính là học viên đứng đầu của viện số 1, đang là ngươi thay thế vị trí của hắn...
Lý Lạc cũng không phải là một thiếu niên tràn đầy khí thế, vì giảm đi tình cảnh lúng túng , đáng xấu hổ này, cho nên ở trong trường, hắn luôn chủ động tránh né Lữ Thanh Nhi.
Bạn đang đọc truyện tại website: Truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại truyenhoangdung.xyz.
Chỉ là không ngờ được hôm nay lại gặp nàng ở chỗ này.
Đối với những lời nói cho có lệ của Lý Lạc, Lữ Thanh Nhi cũng không nói thêm gì cả, mà đưa mắt nhìn sang Khương Thanh Nga, nhẹ giọng, mỉm cười nói chuyện với nhau.
Cuối cùng, bọn họ tiễn Khương Thanh Nga và Lý Lạc tới cửa chính của Bảo Hành.
“Ha ha... Khương tiểu thư, nghe nói hai ngày tới, Lạc Lam phủ sẽ rất là sôi động?”
Xong khi dẫn ra tới cửa, hội trưởng Lữ vẻ mặt tươi cười, nói một câu ám chỉ.
Khương Thanh Nga bình thản, nói:
“Tin tức của hội trưởng Lữ thật là nhanh nhạy.”
“Ai, thật đáng tiếc.”
Hội trưởng Lữ đột nhiên cảm thán một câu, sau đó nói tiếp:
“Sau này có việc gì cần hợp tác, hai người cứ tới gặp tôi. Kim Long Bảo Hành chúng ta tin chắc là sẽ giải quyết được mọi chuyện êm thắm.”
Lý Lạc ở một bên nghi hoặc, thế nhưng cũng không có lên tiếng hỏi, chỉ là đi theo Khương Thanh Nga lên xe, nhanh chóng rời đi.
Hội trưởng Lữ vuốt vuốt khuôn mặt mập ú của mình, nhìn thoáng qua Lữ Thanh Nhi bên cạnh, phát hiện nàng nhìn chiếc xe vua rời đi kia rất là chăm chú.
“Khụ”
Đột nhiên hội trưởng Lữ ho lên một tiếng, sau đó nói:
“Ta nói này nha đầu, ngươi... đừng bảo ngươi có tình cảm gì đó với tên Lý Lạc kia nha?”
Lữ Thanh Nhi liếc hội trưởng Lữ một cái, nhẹ nhàng nói:
“Ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc cho Lý Lạc mà thôi. Hơn nữa ngày trước hắn quả thật có chỉ điểm cho ta về Tướng thuật, ta đối với hắn mà nói, cũng chỉ là có chút thưởng thức mà thôi. Nếu như không phải vì lý do hắn Vô Tướng, có lẽ ở trường Nam Phong, hắn sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của ta.”
Hội trưởng Lữ nghe thấy vậy liền vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt...Thanh Nhi à? Ngươi ta là người đã có hôn ước rồi, con cũng đừng có để ý tới nữa. Dựa vào điều kiện của con, ở cái nước Đại Hạ này thiếu gì thiếu niên thiên tài xứng với con!”
Lữ Thanh Nhi lắc đầu, cũng không có để ý tới những lời lẩm bẩm của cha mình mà trực tiếp xoay người lại, đi vào trong Bảo Hành, để hội trưởng Lữ đứng sững sờ, cười ngây ngô ở đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận