Dịch: Hoangforever
Cộc cộc! Cộc cộc!
Lý Lạc đang còn nhắm mắt liền bị một trận tiếng gõ cửa làm cho tỉnh dậy. Hai con mắt nặng trĩu, cố gắng hết sức chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mí mắt chính là hình ảnh của một gian phòng quen thuộc”
“Đây là...làm sao?”
Lý Lạc lẩm bẩm nói.
Sau đó hắn phát hiện ra, giọng nói của hắn ấy vậy mà lại suy yếu tới mức dọa người. Hơi thở mong manh như thế này giống như kiểu sắp chết tới nơi rồi vậy.
Lý Lạc ngọ nguậy, muốn từ trên mặt đất bò dậy. Thế nhưng hắn thử một hồi lâu cũng không có được. Sau đó nhận ra rằng, tay chân hắn hiện tại một chút khí lực cũng không có.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất thở phì phò một lúc, sau đó mới có khí lực lảo đảo đứng dậy. Sau khi đứng dậy xong, hắn đặt mông ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh.
“Thiếu phủ chủ, ngươi không sao chứ?”
Mà lúc này ở bên ngoài cánh cửa truyền tới một giọng nói của một cô gái. Nghe âm thanh hình như là Thái Vi, trợ thủ của Khương Thanh Nga.
Lý Lạc ho khan một tiếng, trả lời.
“Ta thức dậy muộn, có chuyện gì không?”
“Là Thanh Nga bảo ta tới báo với thiếu chủ một tiếng, bảo rằng Các chủ của Cửu Các đã có mặt đông đủ, kính xin ngươi chuẩn bị một chút.”
Giọng Thái Vi mềm mại truyền tới.
“Được!”
Lý Lạc khẽ nhìn thoáng qua khe cửa sổ, thấy hiện tại trời đã sáng rồi. Hiển nhiên tối hôm qua, hắn đã nằm trên mặt đất cả đêm.
Thái Vi ở bên ngoài, mặc dù nghe thấy giọng nói của hắn có vẻ yếu yếu, cảm thấy rất là kỳ quái thế nhưng thấy hắn đã đáp ứng rồi cũng không có hỏi tiếp mà lui ra ngoài.
Hai con mắt của Lý Lạc liền nhìn xuống vị trí Thủy tinh cầu đen nhánh tối ngày hôm qua, sau đó kinh ngạc phát hiện ra rằng thủy tinh cầu không còn nữa, thay vào đó là một lớp tro bụi còn sót lại.
Hiển nhiên, Thủy tinh cầu màu đen đã khởi động chế độ tự hủy, đem tất cả mọi thứ ở bên trong tiêu hủy sạch.
Lý Lạc quay sang nhìn tấm gương ở bên cạnh, qua hình ảnh phản chiếu, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, thế nhưng hắn cũng không khỏi biến sắc.
Lý do là vì trong tấm gương kia hiện ra một khuôn mặt tái nhợt tới cực điểm, cảm giác giống như kiểu toàn bộ máu bên trong cơ thể hắn đã bị hút ra hết vậy.
Hơn nữa, biến hóa lớn nhất chính là tóc trên đầu hắn... Nguyên bản tóc hắn có màu đen, thế nhưng hiện tại lại biến thành màu trắng. Hiển nhiên màu như thế này là do hắn mất máu quá nhiều.
Lý Lạc ngơ ngác nhìn vị thiếu niên có đầu tóc trắng xóa ở trong gương kia. Sau một lúc lâu, hắn thở dài, nói:
“Thế nhưng mà...lại thấy đẹp trai hơn.”
Sau một phen mua vui trong nỗi đau, Lý Lạc cười khổ nói:
“Quả nhiên, dung hợp Hậu Thiên Chi Tướng kia liền khiến cho máu lưu trữ 17 năm trong cơ thể này mất đi hơn phân nửa...”
Loại tình huống tổn thất máu quá độ này làm cho hắn vô cùng suy yếu. Mới bước đi được vài bước mà hắn đã thấy đầu óc choáng váng rồi.
Hơn nữa ngoài trừ cái này ra, hắn còn cảm giác được thân thể của hắn rất là trống rỗng. Một cảm giác trống rỗng khó có thể mà hình dung ra được. Cái loại trống rỗng này cũng không phải là tâm trạng trống rỗng, mà là ... thiếu đi tuổi thọ.
Lý Lạc mấp máy đôi môi nhợt nhạt, không còn tí huyết sắc nào. Bắt đầu từ bây giờ, hắn chỉ còn lại có 5 năm tuổi thọ thôi sao?
Thật là khiến cho mình... cảm thấy khẩn trương a!
Lý Lạc thở ra một hơi, sau đó nhắm hai mắt lại, bắt đầu cảm ứng cơ thể mình.
Cảm ứng của hắn trực tiếp chìm tới vị trí Tướng Cung trong cơ thể kia. Trước kia ở nơi này, ba tòa Tướng Cung của hắn đều là rống tuếch, không có gì. Thế nhưng hiện tại, ở trong thể nội của tòa Tướng Cung thứ nhất lại nở rộ ra một tia sáng màu xanh da trời. Một cỗ lực lượng nhu hòa mà dễ chịu đang không ngừng từ tòa Tướng Cung này khuếch tán ra, xâm nhập vào trong thân thể đang còn khô kiệt của hắn.
Lý Lạc ngưng mắt, nhìn chằm chằm tòa Tướng Cung có màu xanh da trời này. Vào thời khắc này, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần sẵn, thế nhưng vẫn không nhịn được cảm xúc dâng trào.
Thực sự, thực sự... Hậu Thiên Chi Tướng đã thành công rồi.
Bắt đầu từ hôm nay, vấn đề Vô Tướng của hắn liền được giải quyết.
Hơn nữa, cái Vô Tướng từng mang tới cho hắn vô số phiền phức này liền bắt đầu hiển lộ ra thần diệu và sự đặc biệt của mình.
Lý Lạc mở mắt ra. Hắn có thể cảm nhận được năng lượng thiên địa đang trôi nổi xung quanh. Trong đó có hai loại năng lượng tự động tiến lại gần hắn.
Đó là năng lượng Thủy và Quang Minh (1).
(1) Quang Minh: Ánh sáng.
Sau này, hắn có thể hấp thu 2 loại năng lượng này, sau đó đem bọn chúng biến thành Tướng lực của mình.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết chính là hắn phải tu luyện thuật Dẫn đạo năng lượng. Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện gì khó. Cơ nghiệp của Lạc Lam phủ khá lớn, trong đó cất giấu cũng không ít Dẫn đạo thuật.
Lý Lạc nghĩ như vậy liền chậm rãi đứng dậy, sau đó đi rửa mặt, rồi thay một bộ đồ khác.
Sau khi thay đồ xong, hắn nhìn mình trong gương. Trong gương là hình ảnh của một vị thiếu niên có khuôn mặt hốc hác, mái tóc hoa râm, thế nhưng vẫn không tài nào che giấu được vẻ đẹp trai và nụ cười rạng ngời.
“Lý Lạc, một cuộc sống mới chào đón ngươi.”
........
Tại một ngôi nhà cũ bên trong thành Nam Phong. Ngày trước, ở nơi này khá là vắng lặng, thế nhưng hôm nay không khí lại có chút ngưng trọng . Bốn phía ngôi nhà có rất nhiều lính canh và bảo vệ.
Trong đại sảnh của ngôi nhà, bầu không khí càng thêm ngưng trọng hơn, ngưng trọng tới nỗi khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
(2) Đại sảnh: Phòng khách.
Trong phòng khách rộng lớn, hai bên là hai hàng ghế ngồi, ở ngay vị trí trên đầu chính giữ có hai chiếc ghế, một chiếc ghế trống không, một chiếc ghế thì Khương Thanh Nga đang ngồi. Trên gương mặt nàng hiện ra sự bình tĩnh, có chút lạnh lùng.
Hai con ngươi màu vàng lạnh nhạt nhìn mọi người trong phòng khách. Thỉnh thoảng, ánh mắt lại xẹt qua dãy bên trái, nơi mà có 4 người đang ngồi ở đó. Bốn người này đều tỏa ra năng lượng ba động vô cùng mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện do Hoangforever dịch và update tại truyenhoangdung.xyz.
Đặc biệt là người thủ lĩnh ở bên trái.
Đó là một nam thanh niên, khoảng 27-28 tuổi, ngoại hình không có gì gọi là nổi bật, hai hốc mắt hãm sâu, mũi hơi hẹp và dài, bên tai phải đeo một quả khuyên tai hình kiếm, mơ hồ lộ ra hàn quang.
Trên khuôn mặt của hắn lúc nào cũng hiện ra nụ cười ôn hòa, tạo ra cảm giác rất là thân thiện và dễ mến.
Nhưng, Khương Thanh Nga, ngươi đã vô cùng quen thuộc đối phương, hiểu rằng người trước mặt này cũng không phải là người tốt lành gì. Từ lúc nàng chấp chưởng Lạc Lam phủ tới nay, chính hắn là người luôn cản trở nàng.
Hắn chính là đệ tử ký danh mà Lý Thái Huyền và Đạm Thai Lam từng thu nhận. Hôm nay, ở trong Lạc Lam phủ, hắn đã là một nhân vật quyền thế... Và hắn chính là Bùi Hạo.
Ba nhân vật ở đằng sau hắn, chính là ba vị Các chủ, đã bị hắn lôi kéo.
Mà ngồi ở vị trí đối diện với 4 người này chính là 6 vị Các chủ khác trong Lạc Lam phủ. Tong 6 vị Các chủ này, có 4 vị là ủng hộ Khương Thanh Nga, còn 2 vị thì vẫn luôn duy trì vị trí trung lập, cũng không có nghiêng về phe nào cả.
Chỉ từ điểm này, chúng ta có thể thấy được, Lạc Lam phủ hiện tại hỗn loạn như thế nào...
Mất đi hai vị trụ cột Lý Thái Huyền và Đạm Thai Lam, nội tình của Lạc Lam phủ lúc này quả thật vô cùng bất ổn.
Trong phòng khách, bầu không khí ngưng trọng, an tĩnh này kéo dài một lúc lâu. Chỉ có khi mọi người thưởng thức trà mới phát ra một tiếng động nhỏ.
Một lúc sau, Bùi Hạo đang ngồi bên trái đột nhiên đặt mạnh chén trà xuống trên bàn. Tiếng va chạm thanh thúy vang lên, làm cho bầu không khí vốn đang còn ngưng trọng nhất thời đình trệ lại.
Bùi Hạo ngẩng đầu, hai con mắt nhìn về phía Khương Thanh Nga, mỉm cười nói:
“Tiểu sư muội, mọi người đợi ở đây cũng lâu rồi, thế nhưng sao Thiếu phủ chủ vẫn chưa tới vậy?”
“Ai ở đây cũng đều vì Lạc Lam phủ mà ra sức làm việc cả. Tuy rằng hắn là Thiếu phủ chủ, thế nhưng cũng không thể vì vậy mà tới muộn được chứ?? Phải biết rằng lúc sư phụ, sư nương vẫn đang còn tại vị, những buổi nghị sự như thế này, hai người đều xuất hiện rất là đúng giờ. Điều này cho thấy, hai người rất là tôn trọng mọi người ở đây.”
Hắn vừa nói xong, sắc mặt vẫn luôn không có chút nào biến chuyển của 9 vị Các chủ kia vào lúc này có người liền khẽ nhíu mày lại, có người thì nhỏ giọng bàn luận.
Khương Thanh Nga lãnh đạm nói:
“Trước kia khi còn sư phụ, sư nương, tại sao ta không có thấy ngươi sốt ruột như vậy a??”
Bùi Hạo nghe thấy vậy, hai mắt liền híp lại, nhìn Khương Thanh Nga, cười nói:
“Tiểu sư muội, làm người chung quy vẫn nên nhìn về phía trước a!”
Hắn dùng lại một chút, nhìn mọi người, nói:
“Nếu như Thiếu phủ chủ đã chậm chạp không có tới, ta đề nghị, mọi người không cần đợi nữa, trực tiếp bắt đầu buổi nghị sự ngày hôm nay, dù sao...”
Bùi Hạo làm ra vẻ như có chút bất đắc dĩ, cười nói:
“Tình huống của Thiếu phủ chủ như thế nào, chắc ai ở đây cũng biết đúng không. Kỳ thực hắn không có ở đây lại tốt hơn đó. Cho nên cứ để thiếu phủ chủ nghỉ ngơi đi.”
Trong phòng khách, mỗi người một sắc mặt khác nhau, ngoài trừ Khương Thanh Nga ra, cũng không có ai lên tiếng cả.
“Nếu như mọi người ở đây không ai có ý kiến nữa, vậy chúng ta bắt đầu đi.”
Bùi Hạo thấy thế liền cười một tiếng, phất phất tay, trực tiếp quyết định.
“Ha ha ha...Mấy năm không gặp, sư huynh Bùi Hạo so với trước kia quả nhiên ngang ngược hơn không ít a. Cha mẹ ta nếu như mà biết được sư huynh ngày hôm nay lại có tiền đồ như thế này... có lẽ sẽ rất là vui mừng a!”
Theo tiếng cười vang, bức rèm trong phòng khác đang còn bị che lại kia liền bị nhấc lên. Sau đó một vị thiếu niên có thân thể mảnh mai, bộ dạng tuấn lãng, tươi cười tiêu sái bước vào.
Mà khi đám người trong phòng khách này nhìn thấy khuôn mặt kia, thân thể bọn họ không tự chủ được run lên một cái, sau đó theo phản xạ có điều kiện nhất thời đứng dậy.
Bởi vì khuôn mặt kia rất giống với khuôn mặt của hai người mà bọn họ vẫn luôn kính sợ ở trong lòng.
Thậm chí tới ngay cả Bùi Hạo, trên khuôn mặt vẫn đang còn nở ra nụ cười kia vào lúc này khẽ cứng đờ lại, chớp mắt một cái. Thân thể không tự chủ được khẽ hơi cong xuống một chút, thế nhưng vào lúc hắn định đứng dậy theo quán tính, đột nhiên trấn tĩnh lại.
Bởi vì người trước mắt này cũng không phải là 2 vị kia...
Đây cũng chỉ là một tên Vô Tướng phế nhân mà thôi.
Vì vậy, hắn xòe lòng bàn tay ra, vỗ mạnh lên chén trà một phát. Một tiếng “xoảng” giòn tan vang lên. Chén trà ngay lập tức nát thành bột phấn.
Thanh âm này vang lên làm cho 9 vị Các chủ ở trong phòng nhất thời kinh hãi, ngay sau đó liền phục hồi tinh thần lại.
Tiếp theo, trên khuôn mặt của bọn họ liền hiện ra dáng vẻ có chút xấu hổ. Mà ba vị Các chủ ở bên cạnh Bùi Hạo thì ngay lập tức liền ngồi xuống.
Sáu vị Các chủ còn lại thì có chút do dự một chút, sau đó hướng về phía Lý Lạc ôm quyền thi lễ.
“Ra mắt Thiếu phủ chủ.”
Chào hỏi xong, bọn họ mới định thần lại, nhìn kỹ Lý Lạc một lần nữa, sau đó phát hiện ra rằng vị thiếu niên này mặc dù có chút giống với Lý Thái Huyền và Đạm Thai Lam, thế nhưng chung quy lại, trên người cũng không có cái khí thế khiến cho người khác phải kính sợ kia, mà lộ ra dáng vẻ non nớt, ngây ngô.
Ảo giác lúc trước chỉ là nhất thời, cho nên trong nháy mắt bọn họ liền khôi phục lại như cũ.
Hơn nữa để cho bọn họ cảm thấy kinh ngạc nhất chính là, đầu của Lý Lạc ấy vậy mà lại bạc trắng.
Thậm chí ngay tới cả Khương Thanh Nga, khi nhìn thấy quả đầu này của Lý Lạc, hai con mắt cũng hiện ra sự ngạc nhiên.
Lý Lạc hướng về phía 6 vị Các chủ vừa chào hỏi mình khẽ gật đầu một cái. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Bùi Hạo đang còn ngồi bất động ở trên ghế, cười nói:
“Mấy năm không gặp, sư huynh Bùi Hạo thật sự khác xa lúc trước rất nhiều a!”
Chín vị Các chủ ở trong phòng khách, cũng nghe ra được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Những năm trước đây, khi mà Lý Thái Huyền và Đạm Thai Lam vẫn đang còn tại vì. Mỗi khi Bùi Hạo nhìn thấy Lý Lạc, trên gương mặt hắn đều hiện ra nụ cười ôn hòa, giống như kiểu nhìn thấy đại ca của mình vậy. Thậm chí hắn còn tốn không ít tâm tư mua quà, tặng cho Lý Lạc nữa.
Chỉ là, kể từ khi Lý Thái Huyền và Đạm Thai Lam mất tích, hắn ngay tới cả chỗ ở của hai người cũng không có tới nữa. Vị đệ tử hết mực cung kính hai người bọn họ, sau khi thấy hai người bọn họ mất tích, tích cách liền thay đổi như thế này đây.
Trên gương mặt Bùi Hạo khẽ nở ra nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn Lý Lạc, nói:
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Lạc quả nhiên đã trưởng thành rồi a!”
Đột nhiên hắn dừng lại một chút, cau mày lại, chân thành nói:
“Chỉ là, sắc mặt của đệ sao lại trắng bệch như vậy, đầu tóc cũng bạc trắng nữa, nhìn... giống như kiểu đệ chỉ còn sống được có vài năm nữa vậy?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận