Do bị ba chiếc xe lớn truy đuổi nên ba người làm sao dám chạy ở trên đường lớn, cứ chui vào những ngõ ngách nhỏ, sau lưng cũng lập tức vang lên tiếng nhà cửa đổ vỡ. Ba chiếc xe cũng thật hung hăng, không ngờ lại xông thẳng vào con ngõ đuổi theo, trên đường đi gặp nhà phá nhà, gặp phòng đập phòng, mặc dù tốc độ đúng là có giảm xuống như vẫn truy đuổi gắt gao sau lưng ba người, khiến họ căn bản không dám dừng lại, chỉ có thể không ngừng chạy tới trước.
Nhưng khiến cho ba người kỳ quái là, họ rõ ràng chạy về phía khu vực phồn hoa nhất của thị trấn, địa hình ở đó phức tạp hơn, nhà cửa cũng dày đặc, to lớn hơn, nhưng sao họ càng chạy, nhà cửa xung quanh lại càng thưa thớt? Mắt thấy khung cảnh dần dần trở nên trống trải, ba người đưa mắt nhìn nhau rồi cũng chỉ biết tăng tốc chạy tới trước, giờ phút này quay đầu lại thuần túy là tự tìm đường chết, cũng chỉ có một con đường tối đen trước mắt, biện pháp sống sót duy nhất là tiếp tục chạy nhanh hơn nữa.
- Không đúng, đây là khu vực phụ cận biện thự của chúng ta… Xung quanh đây ngoài biệt thự ra thì đều là đất trống!
Vương Hiệp đang chạy bỗng kêu lên.
Hai người kia bấy giờ mới nhìn rõ hoàn cảnh xung quanh, ở cách đó không xa chính là biệt thự nơi họ ở, cũng không biết Freddy rút cuộc là dùng cách nào, không ngờ có thể kéo họ trở về gận biệt thự, tại đây họ căn bản không có nơi nào để trốn tránh.
Ba chiếc xe phía sau đã càng lúc càng tới gần, chỗ trốn duy nhất của ba người chỉ có biệt thự cách đó không xa, mặc dù biết rõ là sau khi vào biệt thự sẽ không còn khu vực rộng rãi để họ chạy trốn nữa, nhưng ba chiếc xe lớn vẫn không ngừng ép tới, họ cũng chỉ biết chạy về phía biệt thự. Nhưng không hiểu tại sao, tốc độ của loại xe này vậy mà lại không thua kém tốc độ ô tô cỡ nhỏ bao nhiêu, dần dần, ba chiếc xe đã chỉ còn cách ba người hơn hai mươi mét, chiếc đi đầu đã vung quả cầu sắt khổng lồ, chuẩn bị đập xuống…
Khi ba người Vương Hiệp đang gặp nguy hiểm thì cuộc đấu giữa Triệu Anh Không và Triệu Chuế Không lại có chuyển biến mới.
Thế giới trong mơ an toàn và thế giới trong mơ tuyệt cảnh kỳ thật đều chỉ là một giấc mơ mà thôi. Tại thế giới trong mơ tuyệt cảnh, nếu như ngươi có thể nhìn xuyên được giấc mộng này, cũng tức là đại não cho rằng chân thật nhưng lại bị ngươi nhìn thấu chân diện mục, vậy thì ngươi có thể tự thoát khỏi giấc mơ này trong nháy mắt, hoặc có thể ngược lại khống chế giấc mơ này, đến lúc đó Freddy cũng chỉ nằm trong lòng bàn tay ngươi, mặc cho ngươi xử lý.
Chỉ là người có thể làm đến mức đó có lẽ đã không thể gọi là con người nữa rồi, vì thế nếu là con người, vậy thì một biện pháp để thoát khỏi thế giới trong mư tuyệt cảnh chính là nhìn xuyên được sơ hở tâm linh của mình, cũng có thể gọi là khắc phục tâm ma. Nếu như khắc phục được, vậy thì có thể thoát ra ngay lập tức, ở bên ngoài cũng chỉ mới qua chốc lát mà thôi, nếu như không thể nhìn xuyên được, vậy thì chỉ có thể vĩnh viễn trầm luân trong đó, vô cùng vô tận, tới khi nào thân thể tử vong mới thôi.
Triệu Anh Không giờ phút này chính là đang lâm vào tâm ma như vậy, mà tâm ma của nàng chính là người mà trong hiện thực nàng không thể bỏ qua được nhất, Triệu Chuế không, cũng là chuyện mà nàng vĩnh viễn không thể từ bỏ được, Triệu Chuế Không giết chết bạn bè thời thơ ấu của họ. Không cần biết là hắn có khổ tâm hay không, không cần biết chân tướng sự việc là thế nào, sai lầm đã phạm phải, cho dù có khổ tâm thì cũng làm sao? Những người bạn đó dù thế nào cũng không thể sống lại được nữa...
Triệu Anh Không mang tâm tình mâu thuẫn như vậy chiến đấu với Triệu Chuế Không. Tình yêu thầm kín trước kia đã hóa thành thù hận, nhưng trong thù hận lại mang theo do dự khó tả, với tình trạng của nàng hiện tại, trận chiến này không đánh cũng bại. Càng huống chi thực lực của đối phương vượt xa nàng, chiến đấu một lúc, trên người nàng đã mang đầy vết thương, hơn nữa cứ tiếp tục thế này, ý chí tâm thần của nàng cũng sẽ vĩnh viễn chìm đắm tại nơi này, không có cách nào thoát thân nữa.
Triệu Anh Không vung thanh trọng kiếm hai tay chém thẳng vào Triệu Chuế Không, nhưng không biết từ khi nào, đã có một sợi dây kim loại cực nhỏ chắn ngang, nhát kiếm này chém xuống chỉ bắn ra mấy đốm hoa lửa. Tiếp đó, Triệu Chuế Không nhân lúc thế kiếm lực đạo giảm mạnh, vung chỉ khẽ búng vào sống kiếm, một luồng sức mạnh cực lớn lập tức truyền tới hai tay Triệu Anh Không. Cảnh giới nhập vi chính là như vậy, người đạt tới cảnh giới này có thể đem toàn bộ sức mạnh tập trung vào một kích, không lọt ra ngoài chút nào, thậm chí còn có thể thoáng khống chế phương hướng của luồng sức mạnh này, chính vì thế nếu như người chưa đạt tới cảnh giới nhập vi muốn cận chiến với người đã đạt tới cảnh giới này thì việc đầu tiên phải làm là hãy chuẩn bị tinh thần bị giết ngay tức khắc đi.
Có điều thực lực của Triệu Anh Không dù sao cũng không kém, lại đang mở cơ nhân tỏa tầng thứ hai, khi lực đạo cực lớn truyền vào hai tay, nàng thoáng cái đã đâm kiếm xuống đất, triệt tiêu luồng sức mạnh đó. Nhưng cho dù như vậy thì hai tay Triệu Anh Không vẫn cảm thấy vừa đau đớn vừa tê bại.
Từ sau khi bắt đầu giao chiến, Triệu Chuế Không cũng không nói gì nữa, chỉ có khuôn mặt mang đầy vẻ cười cợt khó diễn tả, mặc dù nhìn nụ cười rất thân thiết, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh lẽo như băng, khiến cho người khác nhìn qua không khỏi run bần bật. Tuy nhiên công kích của hắn lại không được sắc bén và khủng bố như Triệu Chuế Không thật sự, mặc dù ngăn cản đòn tấn công của Triệu Anh Không có vẻ rất ung dung nhẹ nhàng nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nếu Triệu Chuế Không thật sự, sợ rằng đã sớm đánh cho Triệu Anh Không vô lực hoàn thủ rồi.
- Thật đúng là ngu xuẩn, thân là một thích khách, không ngờ lại đi sử dụng trọng kiếm hai tay của chiến sỹ, hơn nữa còn là trường kiếm kiểu trung cổ của phương Tây... Muội thật sự là thiên tài ám sát trong trí nhớ của ta sao? Thật sự là Triệu Anh Không ngay từ nhỏ đã mạnh mẽ hơn tất cả mọi người sao?
Triệu Chuế Không lại búng chỉ hất văng trọng kiếm, cũng không hiểu có phải ảo giác của nàng hay không mà Triệu Anh Không luôn cảm thấy người trước mặt mình đang càng đánh càng mạnh, hơn nữa theo thời gian trôi qua, mức độ mạnh lên của hắn còn đang gia tăng, thậm chí còn bắt đầu lắm lời hơn.
- Muội biết không? Tiểu biểu muội của ta, ngay từ nhỏ muội đã lôi cuốn tất cả ánh mắt của ta, sự tồn tại của muội đối với ta mà nói, phảng phất như sao trời... Không là mặt trời tỏa đầy ánh sáng, muội là quả táo nhỏ của ta... Bảo vệ muội từ từ lớn lên, trưởng thành, sau đó hái xuống, muội có biết không? Muội là kỳ tài trăm năm khó khặp của gia tộc thích khách, thực lực của muội vượt quá tưởng tượng của tất cả mọi người bọn ta, lại thêm vóc dáng đồng nhan cự nhũ tuyệt thế, nếu có thể đoạt được muội, chỉ nghĩ tới quá trình đó thôi đã đủ khiến người ta hưng phấn đến phát cuồng rồi.
Triệu Chuế Không vừa nói vừa chỉ xuống thân dưới, chỗ đó không ngờ đã dựng đứng lên. Triệu Anh Không liếc nhìn một cái lập tức hung hăng chém xuống một kiếm.
Triệu Chuế Không cười ha hả khẽ nhảy lùi về sau, tránh thoát thanh kiếm vô hình chỉ vài milimet. Sau đó trong nháy mắt trước khi chạm đất, cũng không biết hắn làm thế nào, Triệu Anh Không chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, đến khi nàng định thần lại thì Triệu Chuế Không đã đứng sau lưng nàng, hai tay khẽ đặt lên yết hầu nàng.
- Nhưng ta đã nhầm, muội căn bản không phải kỳ tài trăm năm khó gặp gì cả, muội thậm chí còn không bằng được ta. Không chỉ từ bỏ phương thức tấn công của thích khách, còn từ bỏ cả thích khách chi đạo, muội luôn mong muốn có được đồng đội phải không? Thân là thích khách thì không cần đồng đội, bọn chúng chỉ là chướng ngại ngăn cản muội mạnh lên mà thôi, chẳng trách thực lực muội lại càng ngày càng yếu ớt. Sau khi từ bỏ thích khách chi đạo, muội đã biến thành một quả táo hư thối rồi, chờ sau khi ta giết muội, sẽ giết luôn cả đám đồng đội của của muội nữa, để cho tất cả gặp lại dưới địa ngục, ha ha ha...
Trong khi Triệu Chuế Không nói chuyện, bàn tay đặt trên cổ Triệu Anh Không dần dần biến hóa, mờ ảo uốn khúc, bàn tay đó liền biến thành một bàng tay đeo găng gắn lưỡi dao, tiếp đó năm ngón tay cong lại vào trong, lưỡi dao cũng sắp sửa xuyên thủng yết hầu Triệu Anh Không.
Triệu Anh Không lúc này đã ngừng rơi lệ, hai mắt hoàn toàn mờ mịt, nhìn qua giống như là đối mắt sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ lại có thể phát hiện, ánh mắt mờ mịt này rất khác thường, nhìn giống như là... Giống như là Trịnh Xá khi lần đầu tiên mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư, trong mắt không hề có chút tạp chất, chỉ có sát ý cực kỳ thuần túy, thuần túy đến mức độ không thể hình dung nổi.
- Không đúng...
- Cái gọi là thích khách chi đạo... chỉ cần giết chết người, không cần biết là dùng đao, dùng súng, dùng thuốc nổ, hay là dùng ngón tay, chỉ cần giết được người, vậy đó là thích khách... Vì thế căn bản không tồn tại cái gọi là thích khách chi đao. Mặt khác, như những gì ngươi nói, đồng đội chỉ là chướng ngại sao? Nếu như không phải vì có đồng đội, ta có thể đã chết từ sớm rồi, chỉ có kẻ yếu đuối như ngươi mới cho rằng đồng đội là chướng ngại... Những kẻ càng kém cỏi thì càng sợ hãi tình cảm, chỉ vậy mà thôi....
- Mặt khác...
Hai tay Triệu Anh Không vụt chuyển động, cơ hồ biến thành hai bóng đen. Cũng không biết nàng làm thế nào mà lại có thể di động với tốc độ mắt thường khó thấy như Triệu Chuế Không. Đến khi Triệu Anh Không dừng lại, trên tay đã nâng một cái đầu người, chính là đầu của Triệu Chuế Không vừa đứng sau lưng nàng lúc nãy.
- ....Ngươi vốn không nên dùng chuyện đồng đội để kích thích ta, cho dù ra đã từng giết hai đồng đội lúc nhỏ nhưng cũng phải trả giá giống như bây giờ... Đánh thức kẻ đã chết, ngươi sẽ phải trả một cái giá rất đất đấy, Triệu Chuế Không...
- Vì thế... Ngươi nhất định phải chết!
Khi quả cầu sắt to lớn đập tới, ba người Vương Hiệp đã hét lên điên cuồng, hai người kéo Lưu Úc chạy với tốc độ nhanh nhất. Quả cầu sắt đập xuống, ầm một tiếng giáng trúng khoảng đất sau lưng họ, rồi một luồng sóng chấn động ập tới, cả ba người đều không tự chủ được bị đẩy về phía trước. Chỉ thấy quả cầu đánh xuống sát qua lưng họ, chỉ cách có hơn một mét, uy lực cực mạnh phá thành một hố sâu rộng hơn hai mét, chẳng trách ba người không thể đứng yên, một phát này nếu bị đánh trúng, sợ rằng chẳng còn lại được mấy mảnh.
Đến khi quả cầu khổng lồ lại dựng lên, tiếp tục đập tới, ba người mới chỉ vừa đứng dậy được. Mắt thấy lần này không thể tránh nổi, Vương Hiệp đã điên cuồng tập trung toàn bộ yêu lực cùng sức mạnh toàn thân vào cánh tay, chỉ cần trữ lực xong là sẽ ném hai người kia ra, còn bản thân hắn rất có thể sẽ không thoát được.
Quả cầu đã vươn lên đến chỗ cao nhất, ba người sắp thành nhân bánh thì đột nhiên từ trong biệt thự, một bóng đen bắn ra. Trong nháy mắt trước khi quả cầu sắt đánh xuống, tối đa chỉ khoảng một hai giây, bóng đen đã vượt qua hơn trăm mét xông đến gần. Chỉ thấy bóng đen chắn trước mặt ba người, tiếp đó không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đến khi họ định thần lại thì quả cầu sắt to lớn đã bị cắt thành hai đoạn từ giữa tâm, mà bóng đen đó không hề dừng lại, đạp vào vòng xích nối quả cầu nhảy lên xe. Cũng không hiểu đó rút cuộc là tốc độ như thế nào, rõ ràng là có thể nhìn thấy được chi tiết, gần như không hề giống với loại tốc độ mắt thường không thể theo kịp. Khưng loại tốc độ này lại cực kỳ kinh khủng, còn nhanh hơn là mắt thường không theo kịp rất nhiều, chỉ trong sát na, bóng đen đã lọt vào buồng lái. Cửa kính khoang lái rất dày vậy mà sau khi bóng đen lao vào trong mới bắt đầu vỡ tan, tốc độ đó đã đạt tới mức độ không thể tưởng tượng nổi.
Ác ma Freddy đang ở trong xe căn bản không kịp kêu lên một tiếng đã bị giết chết, bóng đen vẫn hoàn toàn không dừng lại, tiếp tục lao tới hai chiếc xe kia. Lúc này chiếc xe đi đầu đã mất điều khiển, tiếp tục theo quán tính đâm về phía ba người Vương Hiệp, bấy giờ họ mới chợt bừng tỉnh, không kịp nghĩ ngợi lập tức chạy về phía biệt thự, khó khăn lớm lọt vào trong trước khi bị chiếc xe đâm trúng. Chiếc xe phá dỡ đâm thẳng vào tường biệt thự, nhất thời cả khung cảnh mù mịt khói đen.
Ba người Vương Hiệp dựa lưng vào bức tường biệt thự, đứng thở hồng hộc. Thật vất vả mới hiểm tử hoàn sinh, trong lòng mỗi người đều cảm thấy vừa may mắn vừa nghi hoặc, bởi vì bóng đen vừa rồi nhìn rất quen thuộc, nhưng thân hình lại không hề giống Trịnh Xá. Tóm lại, người đó chắc chắn là một thành viên trong đội, chỉ là trong đội ngoài Trịnh Xá ra, còn ai có khả năng cận chiến lợi hại như vậy đây?
Ba người đang thở dốc thì hai tiếng nổ lớn lại vang lên bên ngoài biệt thự, xem ra hai tên Freddy kia cũng đã bị giải quyết, trong lòng ba người đều âm thầm kinh ngạc với thực lực của người kia. Tiếp theo, bóng đen đó từ xa phóng tới, dừng lại trước mặt ba người, đến lúc này, họ mới nhìn kỹ dung mạo người đó, chính là Triệu Anh Không cũng đã biến mất lúc trước.
Ba người đều sửng sốt, Vương Hiệp lập tức cảm thán:
- Ngươi thật lợi hại, Triệu Anh Không. Lúc trước tại Chủ Thần không gian huấn luyện với người, cũng không biết ngươi hóa ra lại lợi hại đến mức này, tốc đọ di động vừa nãy thật sự là dọa người, quả không hổ danh người của thích khách thế gia...
Từ trước tới nay, Triệu Anh Không luôn không thích cười nói, hiện tại nghe Vương Hiệp nói vậy nàng lại khẽ mỉm cười, chỉ là mặc dù cười nhưng đối mắt lại lẽo như sương, nhìn qua giống như mũi dao, khiến cho ba người kia không khỏi khẽ rùng mình. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì ánh mắt nàng lại khôi phục vẻ lãnh đạm như nước ngày thường, thoáng qua cũng không có khác biệt gì quá lớn.
- Tình huống hiện tại thế nào rồi?
Triệu Anh Không mỉm cười rồi trực tiếp hỏi Vương Hiệp.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận