Giản Ngưng tự nhủ sẽ không quan tâm tới Cố Trường Dạ nữa, điều này tốt hay xấu, chính cô cũng không rõ ràng lắm. Cô xem tin tức trên mạng thấy Cố Trường Dạ đã động thủ với Giản thị, nhưng vẫn chưa muốn Giản thị suy sụp ngay. Hắn chính là muốn đối phương biết địch ý của hắn, sau đó dùng đủ mọi phương thức xoay sở đến sức cùng lực kiệt, hắn mới đem đối phương ra lăng trì.
Bởi vì tra tìm tin tức liên quan tới hắn, cô biết được gần đây hắn quan hệ gần gũi với một nữ sinh, còn đang học đại học.
Giản Ngưng cười cười, đối với cô mà nói, đây hẳn là chuyện tốt, như vậy ít nhất hắn cũng tạm thời không hành hạ cô nữa.
Cô cảm thấy ý nghĩ của mình rất kì lạ, hoặc chính xác hơn là có rất nhiều người phụ nữ có ý nghĩ kì lạ giống cô. Trước khi kết hôn, yêu cầu người đàn ông của mình một mắt cũng không được để ý tới người phụ nữ khác. Sau khi kết hôn, phụ nữ mặc dù biết việc chồng mình ra ngoài ngoại tình, có con riêng, nhưng vì muốn bảo vệ gia đình cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Giản Ngưng nghĩ đến bản thân mình một chút, lúc trước chỉ cần thấy một chút tin không hay về Cố Trường Dạ, cô lập tức tìm hắn tính sổ, náo loạn với hắn, ầm ĩ với hắn. Bây giờ thì sao? Cô hi vọng hắn có nhiều phụ nữ bên ngoài một chút, tốt nhất suốt đời đừng nên trở về.
Nhàn rỗi, Giản Ngưng trở về thăm nhà một chuyến. Cha cùng anh trai vẫn giấu cô, hoàn toàn không đề cập đến chuyện công ty. Nhìn hai người giấu diếm khổ cực như vậy, lòng Giản Ngưng chua xót. Trong mắt họ, cô mãi mãi là công chúa trong lâu đài, chịu không nổi bão táp mưa sa.
Trở về biệt thự, cô cảm thấy mình sống rất thất bại. Sống hơn hai mươi năm, bạn tốt nhất bỏ cô mà đi, chồng cô quan hệ cùng người khác, cha cùng anh trai nguy nan hết sức mà không giúp gì được. Qủa thực cuộc đời này, không dễ dàng dùng một từ mà có thể hình dung.
Giản Ngưng không ngờ, nữ sinh kia sẽ chủ động yêu cầu gặp mặt cô. Số lần cô bị hẹn ra ngoài gặp mặt đếm không xuể, có một đoạn thời gian, chỉ cần nhìn thấy điện thoại thôi cũng đủ sợ hãi.
Những người phụ nữ đó, làm cô chuyển từ tức giận sang sợ hãi, đến cuối cùng chỉ còn lại chết lặng, tim cô mới dần dần bị nghiền thành bộ dáng giống như bây giờ.
Ma xui quỷ khiến gì, Giản Ngưng nghĩ hay là đi? Truyền thông đưa tin, Cố Trường Dạ đối với cô gái này sủng ái trước nay chưa từng có. Chữ “trước nay chưa từng có” này đáng giá để người ta tò mò cỡ nào.
Lúc Giản Ngưng đến, thấy nữ sinh kia đã yên vị rồi. Nhìn thấy cô, nữ sinh này tựa hồ rất bất an. Giản Ngưng quan sát cô một lượt, bất giác nhẹ nhàng cười.
“Chị khoẻ không?” Nữ sinh đầu tiên hỏi thăm xong, mới đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Giản Ngưng, “Tôi mạo muội gọi chị ra đây, có làm phiền chị không?”
Không phải đến cãi nhau, rất tốt, Giản Ngưng cười cười, sau đó lắc đầu, “Không sao.”
Nữ sinh tay vẫn cầm chặt ly thủy tinh, “Tôi biết, chị là vợ anh ấy…”
Giản Ngưng không trả lời, đột nhiên cảm thấy mình rất giống với vai trò của Cố Trường Dạ, không cần nhiều lời, cũng không cần đếm xỉa, chỉ đứng một bên xem trò vui.
Nữ sinh rất khẩn trương, tay run run, “Gia đình tôi điều kiện không tốt, mẹ đã qua đời từ lâu. Ba tôi một thân một mình nuôi tôi lớn. Khoảng thời gian trước ông nằm viện, tiền thuốc men rất nhiều… Tôi không có cách nào… Cố tiên sinh đã giúp tôi…”
Giản Ngưng vẫn không mở miệng, làm cho cô càng khẩn trương, “Tôi không có ý muốn phá hoại gia đình chị, cũng không có ý nghĩ tiếp cận anh ấy.”
Giản Ngưng cười cười, ” Tôi biết rồi, sau đó thì sao?”
“Tôi biết thân phận của tôi không thể quang minh chính đại ra ngoài ánh sáng. Điều kiện gia đình kém, không thể so với thiên kim tiểu thư như chị. Nhưng tôi không hối hận. Tôi yêu anh ấy… Tôi cũng sẽ không phá hoại gia đình chị. Chỉ cần khi anh ấy khó chịu tôi ở bên, anh ấy đau đớn tôi sẽ chia sẻ nỗi thống khổ cùng. Tất cả những thứ khác, tôi không cầu…”
Giản Ngưng giật giật đầu ngón tay, gần như có thể tưởng tượng được hình ảnh hạnh phúc tuyệt vời kia.
Cô gái ngay tại lúc khốn cùng nhất của cuộc đời, có người đàn ông ra ứng cứu. Hắn có tiền có thế, mang đến hi vọng cho cô. Hắn là hoàng tử, cô là lọ lem. Điều đáng tiếc duy nhất, là hoàng tử đã cưới công chúa làm vợ.
Cô bé lọ lem cũng vô cùng thiện lương, yên lặng chờ đợi hoàng tử, không phá hoại gia đình hắn, không xuất hiện ra trước ánh sáng, không so đo danh phận, an tâm làm người phụ nữ đứng sau lưng hắn.
Một phụ nữ vĩ đại như vậy, Giản Ngưng không thành toàn mà được sao?
“Vậy cô gọi tôi ra đây để làm gì?” Giản Ngưng thanh âm bình tĩnh.
“Tôi biết quan hệ hai người không tốt… Chị sớm muộn cũng biết đến sự tồn tại của tôi. Tôi không uy hiếp đến địa vị của chị, vậy mong chị cũng đừng quấy rầy chúng tôi…” Nữ sinh nổi lên dũng khí nói một tràng. Trong mắt cô, thiên kim tiểu thư như người trước mặt vĩnh viễn tự coi mình là trung tâm, sẽ không cách nào cho người mình yêu được sự ấm áp của hạnh phúc, nhưng cô có thể.
Giản Ngưng thở dài, “Đề nghị này thật tốt.” Cô đứng dậy, “Hôm nay cà phê, coi như cô mời tôi đi.”
Lúc Giản Ngưng xoay người đi ra khỏi quán cà phê, mới phát hiện, ánh mặt trời hôm nay thật chói. Cô không thể ngừng nghĩ tới, nữ sinh này có bộ dạng giống Quan Điềm nhất, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Sự thực, Giản Ngưng không hề tức giận, cũng không khó chịu. Thầm cảm ơn nữ sinh này có thể giữ chân Cố Trường Dạ thật lâu, như vậy hắn mới có thể quên mất sự tồn tại của cô mà buông tha cô.
Cô một mình đi trên đường, nhìn những hàng đồ chơi nhỏ ở hai bên.
“Giản Ngưng?”
Cô xoay người, nhìn thấy Trình Vũ Phỉ cách đó không xa. Trình Vũ Phỉ xác nhận đúng là cô, chạy nhanh tới, “Mình còn tưởng nhìn lầm, thì ra đúng là cậu.”
Giản Ngưng cười cười, hỏi Trình Vũ Phỉ tình hình dạo này thế nào. Lâu lắm không gặp, Trình Vũ Phỉ lải nhải nói rất nhiều. Cô nói cô cùng Tiết Giai Nhu cùng nhau mở một cửa hàng hoa, buôn bán rất thuận lợi.
“Cậu sao lại không liên lạc với mình qua?” Trình Vũ Phỉ cười thầm oán.
Giản Ngưng cười, “Bận quá, chưa có cơ hội.”
Nhìn đến nụ cười này của Giản Ngưng, nội tâm Trình Vũ Phỉ tí tách vang lên. Thời điểm Đại học, trong phòng kí túc xá của cô, Giản Ngưng chính là đơn thuần nhất. Cô đơn thuần lại tốt đẹp, ánh mắt luôn mang theo một điểm mơ hồ, nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Khi đó có nam sinh đùa nói, nữ sinh giống như Giản Ngưng, phải có người đàn ông coi cô giống như thuỷ tinh mà bao bọc. Mấy người các cô đều sâu kín thừa nhận việc này.
Hiện tại Giản Ngưng cũng đang cười, nhưng nhiều hơn là cảm giác tang thương, giống như một cỗ thân thể, bên ngoài căng đầy, bên trong lại tràn ngập khe rãnh.
Trình Vũ Phỉ lúc này mới phát hiện, cách đó không xa vẫn luôn có một chiếc xe đi theo Giản Ngưng, hẳn là lái xe nhà cô, “Chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, đến nhà mình ngồi một lúc đi!” Trình Vũ Phỉ nắm tay Giản Ngưng bước đi.
Giản Ngưng không có nghĩ nhiều, đi theo Trình Vũ Phỉ.
Trình Vũ Phỉ thuê nhà ở chỗ tương đối hẻo lánh, bởi vì chỉ chỗ này tiền thuê nhà mới thấp. Giản Ngưng cũng biết đại khái hoàn cảnh bây giờ của Trình Vũ Phỉ, gia đình phá sản, Trình Vũ Phỉ còn phải chăm sóc em trai, ngày ngày cực khổ.
Trình Vũ Phỉ vẫn cảm thấy chính mình rất ổn. Chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ cô chỉ muốn biết tình hình Giản Ngưng hiện tại thế nào, “Nói thật cho mình biết, thời gian qua cậu sống thế nào?”
Giản Ngưng cười cười, “Rất tốt mà, chồng mình có bản lĩnh như vậy, mình còn lo lắng cái gì?”
Trình Vũ Phỉ nhìn Giản Ngưng, hồi lâu sau thở dài, ôm lấy Giản Ngưng, “Đứa ngốc, mạnh mẽ làm gì, mình cũng không chê cậu, muốn khóc thì khóc đi…”
Muốn khóc thì khóc đi.
Lâu như vậy, lại không ai có thể cho cô một cái ôm, nói cho cô biết cô có thể khóc, lại không ai có thể cho cô nửa phần ấm áp.
Giản Ngưng khóc lớn lên, nước mắt như vỡ bờ.
Trình Vũ Phỉ không ngừng an ủi Giản Ngưng, tuy rằng Giản Ngưng nói không nhiều, chỉ đại khái nói một chút, Trình Vũ Phỉ vẫn hiểu được cô. Giản Ngưng trở thành như vậy, không phải vì uỷ khuất nhất thời, mà là thống khổ lâu dài tích tụ lại…
Trình Vũ Phỉ ôm vai Giản Ngưng từ trong ngực mình đẩy ra, “Giản Ngưng, cậu đã từng nghĩ tới việc chạy trốn chưa?”
Giản Ngưng quá sợ hãi, “Chạy trốn? Mình có thể chạy đi đâu? Cha mình và anh trai đều ở đây.” Cô lắc đầu, “Vũ Phỉ, mình cảm thấy cuộc đời mình sắp chấm dứt rồi.”
Trình Vũ Phỉ lay Giản Ngưng, “Cậu không thể mất niềm tin như vậy. Cuộc sống là của chính cậu, chỉ cần cậu không buông tay, không ai có thể cướp đi quyền sống của cậu.”
Giản Ngưng mặt đầy nước mắt, nhìn thoáng qua chiếc xe đỗ bên ngoài. Cô đối với Trình Vũ Phỉ cảm thấy an tâm, ghé sát tai cô ấy nói, “Kì thật, hôm nay ra ngoài mình định…”
Trình Vũ Phỉ mở to hai mắt nhìn cô, gật gật đầu, “Mình biết rồi, yên tâm!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận