- Trịnh Trang
Sáng nào cũng vậy, tôi thường nhờ âm thanh chói tại quen thuộc ấy đánh thức như một thứ chuông báo thức miễn phí. Khó chịu, nhưng dần dà cũng quen.
- Khà khà... a... a... Bèo dạt mây... ư... trôi, chốn xa xôi, anh ơi... em vẫn đợi vẫn chờ... Hà hàaa...
Ló đầu qua khe cửa đang mở hé, vẫn thân hình nhỏ bé đến tội đưa chén rượu lên mũi, hít hà một hơi rồi dốc cạn không để lại giọt nào. Uống cạn chén rượu, bác liêu xiêu đứng dậy, đưa bàn tay gầy guộc, đen đúa và chai sạn lên, khuôn mặt cố nặn ra một thứ gọi là cười.
-Chào!
Bố tôi xua xua tay.
- Thôi chị về đi cho tôi còn bán hàng.
Bác quay đi, hướng về căn nhà nhỏ xiêu vẹo đang hiện dần lên trong ánh sáng ban mai, vừa đi vừa hát. Vẫn câu hát quen thuộc, vẫn điệu cười ha hả đánh thức cả làng.
Bố tôi nhìn mẹ chép miệng. Mẹ chỉ thở dài rồi quay lại với nồi bánh cuốn đang bốc hơi nghi ngút. Bác là bác họ hàng xa của nhà tôi. Từ khi biết nhận thức mọi thứ xung quanh, tôi đã thấy người ta gọi bác bằng cái biệt hiệu không mấy thiện cảm... “điên”.
Phải, bác tôi là người không bình thường, không bình thường đến tội nghiệp.
Có những người xem thường bác, chửi bác là con nghiện rượu, con ma xó, con điên và hàng trăm thứ biệt danh, ngôn ngữ khinh bỉ khác.
Bác vẫn cười khà khà, đi lướt qua mặt họ như xem những lời tục tĩu, thô thiển đó như tiếng muỗi vo ve.
Tôi cũng đã từng có cái ý nghĩ xấu xa, ích kỷ và tầm thường như biết bao con người ấy. Cái ý nghĩ mà mỗi lần nhớ đến tôi lại thấy hổ thẹn trong lòng. Lần ấy trên đường đi học về, tôi thấy bác ngồi thẫn thờ bên bờ sông. Bỗng dưng, bác đứng phắt dậy. Ban đầu là bước đi từ từ, sau đó nhanh dần rồi như chạy, đôi chân trần đạp từng bước thật mạnh trên con đường đầy những viên đá sỏi lô nhô. Bác đuổi theo người đàn ông phía trước. Nhìn từ đằng sau, người đàn ông có mái tóc rối, áo quần bám đầy dầu xe và bụi bặm. Ông cao và gầy gò. Những bước chân có phần xiêu vẹo và mệt moi.
Chạy nhanh tới trước mặt người đàn ông xa lạ, bác cười, cười hiền lắm, tôi chưa từng thấy bác cười như thế. Cho đến bây giờ tôi vẫn không sao quên được nụ cười của bác hôm ấy. Nhưng nụ cười ấy lụi dần rồi tắt hẳn.
Người đàn ông tỏ ra khó chịu, chửi thề rồi bỏ đi. Bác tôi lại cười. Nhưng là nụ cười khà khà méo xệch thường trực.
Khi người đàn ông khuất hẳn sau lũy tre làng, bác lê đôi chân nặng trĩu quay đi, ngửa mặt lên trời cười không ngớt, còm cõi bước đi trong bộ quần áo nhàu nhĩ, cũ mèm, bạc thếch theo thời gian.
Ngày ấy, trong đầu một đứa con nít không hiểu chuyện, như vậy gọi là “điên”. Mỗi lần thấy bác tôi đều trốn sau lưng mẹ. Lớn thêm một chút, tối tỏ ra khó chịu mỗi lần nghe bác lái nhải chuyện trên trời dưới biển, chuyện nhà cô này hôm qua bị mất con gà, con nhà bà kia hư đốn, nghiện ngập, phá của... Và đến bây giờ mỗi lần thấy bác tôi chỉ thấy xót xa. Đôi vai ấy đã chịu biết bao giày vò, gánh nặng cuộc sống khiến nó oằn xuống đến đáng thương.
Câu chuyện của bác tôi chỉ được nghe bố mẹ kể lại.
Hơn 30 năm trước, bác tôi cũng như bao người phụ nữ thôn quê khác, hiền lành, nhu mì và chăm chỉ. Trong làng, bác cũng có tiếng là xinh đẹp. Là con đầu trong một gia đình có tới sáu người con. Khi còn trẻ, bác phụ cha mẹ nuôi năm người em ăn học. Từng cô bạn bằng tuổi tác lập gia đình, sinh con đẻ cái, bác vẫn một mình. Hết lo phụng dưỡng cha mẹ già lại lo cưới vợ, gả chồng cho các em. Cha mẹ, các em khuyên bác lấy chồng, bác chỉ cười cho qua chuyện.
Mình bác ngày hai buổi chợ, đi đi về về lầm lũi như một chiếc bóng.
Đến một ngày, người ta nhìn thấy bác thẹn thùng cười nói với anh thợ sửa xe ở đầu làng, cha mẹ vun vén, các em động viên, bác tôi đỏ mặt gật đầu đồng ý. Không ai biết anh thợ sửa xe ấy là ai và từ đầu đến, chỉ thấy một ngày anh ta dựng lều ngay đầu làng và treo bảng nhận sửa xe. Anh thợ nói giọng Nam, người dong dỏng cao, có mái tóc rối và quần áo luôn lấm lem dầu mỡ. Ngày ngày, bác tôi vẫn mang cơm ra đầu làng, trong căn lều lụp xụp luôn tràn ngập tiếng cười.
Ngày cha mẹ bác cho phép mỗi nhân duyên, anh thợ sửa xe vốn hiền lành, chịu khó xin được về nhà thưa chuyện với cha mẹ và hẹn ngày mang sính lễ tới đón dâu.
Ngày chia tay, dưới gốc cây gạo đầu làng, bác tôi mỉm cười vẫy tay rồi vội vã quay đi giấu những giọt nước mắt nghèn nghẹn.
Thời gian qua đi, ngày hẹn đến, gà chưa gáy sáng, bác tôi đã đứng đợi ở đầu làng. Đợi mãi, đến tận trưa khi nắng lên tới đỉnh, nắng gắt như thiêu đốt làn da trắng hồng, bác vẫn nép người dưới gốc cây gạo, đôi mắt hướng về phía xa xăm. Sáng, rồi trưa, tới tận tối mịt, người vẫn không thấy đâu. Cha mẹ bác đi ra đi vào, thở dài thườn thượt.
Bác tôi cứ tự dặn lòng rồi ngày nào cũng đứng dưới gốc cây gạo đầu làng chờ đợi.
Đợi từ ngày này qua ngày khác...
Tháng này qua tháng khác... Năm này qua năm khác...
Hoa gạo nở rồi lại tàn. Người không thấy đâu mà mái tóc bác tôi đã pha thêm sợi bạc. Thỉnh thoảng người ta thấy bác lẩm nhẩm hát, đôi khi thấy bác tôi cười như ngây dại.
Thời gian qua đi, tên bác đã gắn liền với tiếng “điên” từ lúc nào.
Người ta nói bác tôi “điên vì tình”.
Những người trong làng ác miệng chửi bác tiếng “điên” nhưng đời đã mấy ai được một lần điên như thế? Đã mấy ai bỏ cả đời để chờ đợi một người trong vô vọng? Bác tôi đã đánh mất cả tuổi thanh xuân, đánh mất chính mình chỉ vì một chữ “yêu”. Yêu đến ngây ngốc, yêu đến điên dại, cả cuộc đời chỉ chờ đợi một người không bao giờ trở lại.
Tôi khâm phục bác, trân trọng tình yêu nơi bác, một tình yêu không toan tính, vụ lợi. Bất chấp tất cả, bất chấp thời gian, tuổi tác...
Mỗi năm, khi hoa gạo nở đỏ rực, ngày nào bác cũng ra đầu làng đứng đợi người xưa, cây gạo đã già cỗi, nhưng người thì mãi không trở lại.
- Bèo dạt mây... trôi, chốn xa xôi, anh ơi... em vẫn đợi vẫn chờ...
Tôi nhìn theo bóng bác bước về phía đầu làng. Vẫn câu hát quen thuộc bác đã hát bao năm nay, vẫn dáng hình gầy gò đến tội nghiệp, vẫn chiếc bóng bé nhỏ liêu xiêu cô quạnh trong sắc hoàng hôn đỏ thẫm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận