Không có kính râm ngăn cách, đôi mắt cậu càng trở nên trong suốt như pha lê.
Bốn mắt họ nhìn nhau, Đoàn Vũ Thành “òa” một tiếng kinh ngạc thật khẽ rồi hạ gọng kính xuống, đứng thẳng dậy gãi đầu, ánh mắt lia khắp xung quanh, không dám nhìn vào La Na nữa.
Cô buồn cười thắc mắc: “Sao vậy?”
“....Không có gì, hơi nóng, hôm nay nóng quá!”
Đoàn Vũ Thành đưa tay lên quạt gió, tiếp theo lại tự vỗ mặt mình một cách bối rối, rốt cuộc cũng trở lại bình thường.
La Na dở khóc dở cười nhìn cậu.
Phát thanh viên nhắc lại thông báo điểm danh trận chung kết môn chạy 100m lần nữa, Đoàn Vũ Thành phải rời đi thật rồi. Cậu vừa đi lùi về phía sân vừa nói: “Đại học A luôn là nguyện vọng một của tôi, tôi nhất định sẽ đến đó! Tôi đã biết mặt mũi chị rồi, chờ tôi vào học sẽ đến đội điền kinh tìm chị.”
La Na chỉ lẳng lặng mỉm cười.
Đoàn Vũ Thành càng chạy càng xa, nhưng nụ cười sáng láng vẫn hiển hiện ngay trước mắt.
Sau cùng, cậu hô to với La Na: “Hai người có chọn tôi hay không cũng không sao, chắc chắn tôi sẽ đến đó thôi. Nghe kỹ nhé, là chắc chắn đấy!”
Giọng nói của cậu văng vẳng khắp không trung, cả người từ từ hòa vào ánh nắng.
La Na đứng yên chốc lát mới đi tìm Vương Khải Lâm.
Vương Khải Lâm đang ăn dưa hấu ướp lạnh với Dương Minh dưới mái che, thấy La Na đến liền tươi cười giới thiệu với Dương Minh: “Đây là huấn luyện viên mới của chúng tôi, tên La Na, chủ yếu chịu trách nhiệm sắp xếp lịch tập luyện và thi đấu cho đội điền kinh. Cô ấy du học ở nước ngoài về, bố là La Thủ Dân, chuyên gia thể thao nổi tiếng, từng dẫn dắt không ít kiện tướng đấy.”
La Na vốn định thảo luận với Vương Khải Lâm về chuyện Đoàn Vũ Thành lần nữa, nhưng mãi vẫn không có cơ hội, đành khách sáo tiếp chuyện với Dương Minh đôi câu. Tiếp đến, ba người cùng đi xem trận chung kết chạy 100m.
Chạy cự ly ngắn là điểm yếu của trường trung học số Ba. Cả trường chỉ có một vận động viên chuyên nghiệp, thành tích cũng không khả quan lắm. Những tuyển thủ khác trong trận này đều là vận động viên kiêm nhiệm, kể cả Đoàn Vũ Thành.
Ánh mắt La Na tập trung vào cậu từ đầu chí cuối, từ khởi động đến ra đường chạy chuẩn bị, tiếp theo là xuất phát sau tiếng súng hiệu lệnh, tăng tốc, cán đích.
Ánh mặt trời chói mắt, gió thổi thoang thoảng hương vị thanh xuân,
Không khí sôi động lên đến đỉnh điểm nhờ trận chung kết chạy 100m. Tất cả mọi người đều đứng dậy.
Đoàn Vũ Thành giành giải nhất, đứng ở vạch đích khoa tay múa chân “bắn tim” với bạn cùng lớp, tiếng reo hò của mấy cô gái rộn rã như muốn chọc thủng cả bầu trời.
La Na nhìn chàng trai trẻ, chợt nhớ đến lời bố cô từng nói: “Một vận động viên giỏi thì từ họ sẽ tỏa ra năng lượng rực rỡ. Con nhìn họ giống như nhìn thấy mặt trời vậy.
La Na quay đầu, ánh mắt giao nhau với Vương Khải Lâm. Cô vừa định cất lời thì Vương Khải Lâm đã xua tay.
Ông hiểu suy nghĩ của cô, chỉ vỗ vai tỏ ý an ủi rồi đi cùng Dương Minh.
La Na đứng chốc lát, cuối cùng thở dài: “Thật đáng tiếc.”
*****
Rời khỏi trường trung học số Ba, La Na và Vương Khải Lâm lại đến một trường trung học khác, bận bịu đến chạng vạng, lúc quay về trường đại học thì cả người đã toàn mùi mồ hôi. Cô lập tức chui vào ký túc xá tắm gội cho thoải mái.
Vương Khải Lâm gọi điện rủ đi liên hoan nhưng cô lười nên từ chối.
Leo lên giường ngủ một giấc, La Na tỉnh dậy vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Ngô Trạch gọi đến.
Ngô Trạch là huấn luyện viên môn chạy cự ly ngắn của đội điền kinh đại học A.
Hồi cấp Ba, anh và La Na học cùng trường năng khiếu, xem như là đàn anh của cô.
“Còn ngủ à?”
“Đâu mà...”
“Anh đang ở dưới ký túc xá của em, mang chè thạch cho em này.”
Vừa nghe có chè thạch, mắt La Na tỏa sáng.
Cô nhanh chóng bò dậy khỏi giường, chạy xuống dưới với chiếc áo hai dây bó sát người và quần soóc. Kiểu đồ này khá kén dáng, may mà năm xưa, La Na từng tập điền kinh nên trông thân hình vẫn cao ráo săn chắc, đối lập rõ rệt với mấy giảng viên nữ yểu điệu khác.
Ngô Trạch đang hút thuốc ở cuối hành lang.
Từ hồi còn học ở trường năng khiếu, anh đã học hút thuốc, sau khi bị chú Vương đánh thừa sống thiếu chết, cố gắng lắm mới cai được, đến khi giải nghệ anh mới hút lại.
Anh nói làm huấn luyện viên có quá nhiều chuyện phải lo nghĩ, khác hẳn so với thời còn làm vận động viên.
Tối mùa hè trời vẫn nóng hầm hập, lưng áo sơ mi của Ngô Trạch ướt đẫm. Thân hình anh cao lớn, bởi vì kiên trì rèn luyện nên hình thể đến giờ cũng không có nhiều thay đổi so với trước đây, chẳng qua càng nhiều tuổi, con người ta càng nhuốm nét phong trần.
La Na đi đến, búng tay bên tai Ngô Trạch đang ngẩn người: “Hi!”
Ngô Trạch quay đầu lại: “Nhanh thế?”
La Na hất cằm, Ngô Trạch hiểu ý, đưa chè thạch cho cô.
Cô lười cầm lên tầng nên vừa đi dạo với Ngô Trạch vừa ăn.
“Hôm nay có mệt không?”
“Cũng không đến nỗi nào."
“Nóng khủng khiếp.”
“Phải đấy.”
Mải tán gẫu, họ đã đi đến sân thể dục từ lúc nào chẳng hay. Tuy rằng khí trời oi bức nhưng vẫn có kha khá sinh viên chạy bộ. Đa số đều là sinh viên nữ muốn giảm cân, căn răng kiên trì chịu đựng gian khổ, mồ hôi tuôn như mưa chỉ vì giữ dáng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận