La Na cầm giấy báo trúng tuyển của Đoàn Vũ Thành, trầm ngâm suy nghĩ hết mười phút đồng hồ.
Mười phút trước, cô đang xem đội điền kinh tập luyện trên sân.
Hôm nay, bầu trời xanh trong vời vợi, ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu như thiêu như đốt.
La Na đội mũ rộng vành, cả khuôn mặt ẩn dưới bóng râm, chỉ mặc áo ba lỗ thể thao mà vẫn nóng đến mức hai má đỏ bừng. Đằng xa là những tân binh mới vào đội bị nhóm huấn luyện viên quát tháo, đang ra sức thể hiện khả năng của mình.
Lúc đó, cô mải quan sát và đánh giá từng người một, tay cầm cây quạt hương bồ trộm được từ chỗ Vương Khải Lâm, nhàn nhã quạt mát thì bất chợt nghe được tiếng gọi khẽ khàng: “Chị kính râm, chị kính râm…”
Cây quạt hương bồ khựng lại, La Na quay đầu.
Một bóng dáng trẻ trung đang tựa vào hàng rào sắt cao 2m, vẫy tay với cô. Vòm trời xanh lam, cỏ cây tươi tốt, sân trường thoáng đãng, hình ảnh cậu đập vào mắt như lúc bức màn sân khấu được kéo mở.
La Na mỉm cười thích thú.
Cô lấy làm lạ, đã qua lâu như vậy, mỗi ngày trong trường đại học có biết bao sinh viên, vậy mà cô vẫn nhớ được tên cậu, thậm chí còn có thể hồi tưởng lại vị ngọt của cây kem Cornetto kia.
Đoàn Vũ Thành mặc áo hoodie cộc tay màu xám nhạt với quần soóc đen, mang giày thể thao. Hai tay cậu nắm lấy hàng rào, bàn tay mảnh khảnh nổi bật dưới ánh mặt trời. Cổ tay phải cậu đeo hai chiếc đồng hồ cảm biến vận động dây silicon màu đen gắn với miếng kim loại.
Đoàn Vũ Thành vóc dáng vừa cao ráo vừa rắn chắc, kết hợp với gương mặt tuấn tú, vốn có thể xuất hiện thật rạng ngời cuốn hút, thế mà bây giờ lại đu trên hàng rào với tư thế cực kỳ khôi hài, giống như nhân vật chuyên hóng chuyện trong phim hoạt hình vậy.
Cậu hớn hở chào hỏi La Na: “Chị kính râm, đã lâu không gặp.”
La Na cười bảo: “Cậu làm gì vậy? Mau xuống đây.”
Đoàn Vũ Thành bám vào song sắt, chân giẫm lên điểm tựa, tung người nhảy vào sân trong chớp mắt.
La Na lặng lẽ quan sát cậu. Hơn nửa năm không gặp, hình như cậu đã cao lớn hơn đôi chút rồi.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Đi học.”
Đoàn Vũ Thành lấy một chiếc túi nhựa trong suốt từ ba lô ra, bên trong là một xấp giấy tờ sắp xếp ngay ngắn, cậu rút giấy báo trúng tuyển đưa cho La Na xem.
La Na ngây dại chốc lát mới đọc lên từng chữ: “Ngành. Quản lý... kinh tế...”
"Ừm."
Cô nhướng mày: “Học Tài chính?”
“Đúng vậy, ba tôi nói nếu không được tuyển thẳng làm vận động viên thì hãy thi vào một chuyên ngành tốt hơn.”
Hãy thi vào một chuyên ngành tốt hơn ư?
Đỗ chuyên ngành hàng đầu của đại học A mà cậu lại nói đơn giản cư như thi đỗ trường dạy nấu ăn Tân Đông Phương vậy, La Na trả lại giấy báo trúng tuyển cho Đoàn Vũ Thành: “Giỏi lắm!”
Cô khen ngợi từ tận đáy lòng: “Cậu thật sự rất giỏi!”
Đoàn Vũ Thành cười rạng rỡ: “Cũng không tệ đúng không?”
“Không tệ, không tệ chút nào.”
La Na vỗ vai cậu.
“Chúc mừng cậu, cố gắng học hành, tương lai tươi sáng”
Dứt lời, cô lập tức đi ra sân.
“Ơ!”
Đoàn Vũ Thành thấy cô định đi, vội tiến lên cản lại: “Chị cứ đi vậy sao?”
“Không thì thế nào?”
Đoàn Vũ Thành nhìn cô chăm chăm: “Chị quên câu nói trước đây của tôi rồi à?”
Nói gì cơ?
Bị cậu nhìn chằm chằm chốc lát, đoạn ký ức ngắn mang vị dâu tây bỗng hiện lên trong đầu La Na. Hình như hôm đó cũng là một ngày nắng chói chang thế này, cậu thiếu niên vừa đi lùi vừa hô to, nói mình chắc chắn sẽ thi đỗ đại học A, sau đó đến đội điền kinh nhờ cô chỉ bảo.
“A...”
Cô bừng tỉnh.
Thấy La Na đã nhớ ra, mặt Đoàn Vũ Thành sáng rỡ, hệt như chú chó Pug: “Cho tôi vào đội điền kinh đi chị kính râm.”
Trước hết, La Na sửa lại cách xưng hô của cậu: “Tôi họ La. Cậu có thể gọi tôi là cô La, hoặc huấn luyện viên La, nhưng đừng gọi tôi là “chị kính râm”, như vậy còn ra thể thống gì nữa.”
“À.”
Đoàn Vũ Thành bĩu môi, nhỏ giọng: “Huấn luyện viên La"
La Na nói tiếp: “Cậu muốn tập nhảy cao cũng được. Trong trường có câu lạc bộ điền kinh do nhóm đàn anh của đội điền kinh thành lập, có cả huấn luyện viên chuyên nghiệp hướng dẫn. Cậu tập với họ đi.”
Đoàn Vũ Thành nói ngay: “Tôi không muốn vào câu lạc bộ, tôi muốn vào đội điền kinh.”
“Khối lượng kiến thức của ngành Quản lý kinh tế rất nặng, cơ bản không có đủ thời gian tập luyện, thể nào cậu cũng chểnh mảng học hành.”
La Na nhẫn nại giải thích: “Cậu không nhất thiết phải như vậy, có thể thi vào khoa Tài chính của đại học A đã giỏi lắm rồi, nếu để ảnh hưởng đến việc học thì rất đáng tiếc.”
Đoàn Vũ Thành lặng thinh.
La Na lại vỗ vai cậu khích lệ rồi quay người đi.
Bấy giờ cậu bỗng lên tiếng: “Tôi cao lên rồi.”
Cô quay đầu lại, Đoàn Vũ Thành giơ ba ngón tay với cô.
“3cm, bây giờ tôi đã cao 1m82.”
La Na nhướng mày, thảo nào lại cảm thấy cậu cao lớn hơn.
Đoàn Vũ Thành cam đoan: “Huấn luyện viên, tôi có thể sắp xếp ổn thỏa giữa việc học và tập luyện, tôi sẽ chứng minh với cô bằng thành tích của mình.”
La Na thắc mắc: “Thành tích gì?”
Đoàn Vũ Thành nghĩ ngợi giây lát rồi nghiêm túc nói: “Hay là vậy đi, tháng Mười trường tổ chức Đại hội Thể dục thể thao, đến lúc đó, tôi sẽ đại diện ngành Quản lý kinh tế tham gia thi đấu. Nếu tôi thắng người của đội điền kinh thì cô hãy cho tôi vào đội của trường, được không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận