Dịch: Hoangforever
"Lão đệ, ngươi đã từng thấy những hình vẽ như thế này sao?"
Tử Đản hỏi.
Chúc Diêu lắc đầu. Cái hình vẽ loạn cào cào như thế này, nàng biết mới là quỷ.
"Nơi này hình như thiếu một khối."
Tiêu Dật đi về phía bên phải 9 cái hình vẽ. Quả nhiên ở nơi đó một một mảnh lõm xuống, giống như kiểu bị ai đó móc đi mất vậy. Tiêu Dật thò tay xuống sờ sờ một chút. Đột nhiên chỗ lõm xuống kia phát ra ánh sáng màu bạc,
"Nơi này có ánh sáng phát lên!"
Ba người thấy vậy đều ngây dại.
Chúc Diêu nhìn ánh sáng chiếu rọi lên bốn bức tường liền mạnh mẽ quay đầu lại nhìn hướng bên cạnh phía ngoài 9 hình vẽ, trong đầu phán đoán điều gì đó, đột nhiên "đinh" một cái, nảy ra ý tưởng mới.
Con mẹ nó chứ! Cái hình vẽ này hóa ra lại là một bộ hình vẽ hợp lại. Không trách mình cảm thấy nó ngổn ngang lộn xộn, thì ra nó bị người ta làm cho rối loạn.
"Lui một chút."
Chúc Diêu kéo cánh tay buông lỏng của Tiêu Dật sang một bên,
"Đây là một trò chơi....cơ quan."
Chúc Diêu thiếu chút nữa thì phun ra chữ trò chơi .. xếp hình. Sau đó nàng ngồi xuống giữ lấy một khối ở khoảng không bên cạnh, sau đó hút ra ngoài, cũng không có sử dụng khí lực gì. Hình vẽ lõm xuống kia liền tự động dời tới khoảng không nàng vừa kéo đi. Mà cái hình vẽ lúc nãy đang còn ở im lìm tại chỗ vào lúc này liền sáng lên ánh sáng trắng.
Chúc Diêu nhìn sang các hình vẽ khác. Sau đó bắt đầu chuyên tâm hợp lại hình vẽ.
Chưa tới 10 phút, một hình vẽ đầy đủ liền được nàng hợp lại hoàn chỉnh. Chúc Diêu đem hình vẽ cuối cùng chuyển tới một vị trí mới,cuối cùng ánh sáng trên bức tường liền không sáng lên nữa.
Ngay sau đó mặt đất bắt đầu rung động, hình vẽ hoàn chỉnh đột nhiên phát ra ánh sáng màu đỏ. Trên bề mặt nó còn có tự phù không nhận ra di chuyển.
"Thành công!"
Tử Đản vui mừng nhìn về phía Chúc Diêu nói,
"Lão đệ, không ngờ ngươi lại còn tinh thông phép thuật cơ quan trận thời kỳ thượng cổ."
Cái trò chơi đơn giản này mà cũng gọi là thượng cổ à?
Chúc Diêu đáp trả hắn bằng một nụ cười, nói:
"Ha ha, biết sơ sơ, biết sơ sơ!"
Chẳng lẽ nàng lại đi nói với hắn rằng ba tuổi nàng đã bắt đầu chơi mấy thứ này rồi sao??
"Đó là một trận pháp truyền tống!"
Tiêu Dật khiếp sợ tiến lên một bước,
"Sư phụ chắc chắn đang ở đầu bên kia trận pháp."
Nói xong, hắn liền là người đầu tiên tiến vào. Duệ Ngọc bĩu môi, trên gương mặt hiện ra tia bất mãn, nhưng vẫn đi theo hắn vào trong trận pháp.
Tử Đản hướng Chúc Diêu gật đầu, sau đó cũng đi vào trong trận pháp.
Trong nháy mắt ánh sáng đỏ rực rỡ, cảnh vật trước mắt bị màu đỏ che mất. Một lúc lâu sau mới từ từ mờ dần.
Mọi người nhìn xung quanh. Bọn họ đã tới một nơi xa lạ, bốn phía là một mảnh xám xịt, mơ hồ có thể nhìn thấy những bước tường đổ ngổn ngang. Không gian yên tĩnh, không một tiếng động, rất là quỷ dị.
Chúc Diêu phóng ra một ngọn lửa. Trong nháy mắt bốn phía liền sáng lên.
Trước mặt mọi người là một tòa thành. Nhưng lại là một tòa thành hoang phế. Nhìn phòng óc nơi này, có lẽ tòa thành này có từ rất lâu rồi. Hơn nữa trên bức tường còn có khắc các loại phù chú kỳ quái, có chút giống với những văn tự... ở trên bức tường thành Vực Thành mà nàng từng thấy.
"Nơi này chẳng lẽ chính là Tòa Thành dưới lòng đất?? "
Duệ Ngọc lẩm bẩm trong miệng,
"Thì ra Vực Thành thật sự có một tòa thành ở dưới lòng đất."
Ba người nghe vậy cũng sửng sốt. Tòa thành dưới lòng đất thật ra chính là một cái truyền thuyết, tương truyền Vực Thành là nơi ở của một đại môn phái tu tiên thời thượng cổ. Môn phái này tinh thông bí thuật thượng cổ, đặc biệt là trận pháp. Sau này môn phái xuống dốc, có nguy cơ bị diệt môn. May mắn đệ tử còn sống sót đồng tâm hợp lực đem một phần của môn phái làm chìm xuống mặt đất, tránh né cừu nhân đuổi giết.
Qua nhiều năm như vậy rồi, không ít người ở vực thành đào sâu ba thước đất cũng không có một ai phát hiện ra tòa thành dưới lòng đất này. Trải qua một thời gian dài không tìm thấy, mọi người còn tường rằng cái truyền thuyết này là lừa đảo.
Truyền thuyết này, có thời điểm Tử Đản cũng kể cho Chúc Diêu nghe. Mà nghĩ lại cũng đúng, đường đường là một môn phái tu tiên nổi danh về trận pháp, người ta đã cố tình ẩn giấu tòa thành thì làm sao có thể để cho người khác tùy tiện đào bới ra được cơ chứ??
Nhưng cửa vào tòa thành dưới lòng đất này lại là một bức vẽ tổ hợp lại, như vậy cũng quá mức tùy tiện đi!
Chúc Diêu: 囧 囧.
"Lão đệ, có cảm nhận được phương hướng Mộc linh khí ở hướng nào không?"
Tử Đản hỏi.
Chúc Diêu nhắm mắt lại. Một lúc sau mở mắt ra lắc đầu. Tiểu Mộc Linh chờ lâu quá đã ngủ thiếp đi rồi. Cũng quá tùy tiện đi.
"Nơi này cũng có khói đen như trên kia."
Đột nhiên khuôn mặt Tiêu Dật lạnh lẽo chỉ chỉ một luồng khói đen không xa ở phía trước.
"Xem ra tên ác tặc kia đúng là trốn ở nơi này."
Một thân thịt béo Tử Đan run lên,
"Chúng ta đi theo luồng khói đen kia tìm đầu nguồn."
Chúc Diêu liền nhanh nhẹn đi theo mọi người.
Khói đen kia càng lúc càng dày hơn. Mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thui thúi, giống như xác thịt chết thối rữa vậy.
Mọi người đi càng lúc càng xa, dần dần rơi xa tòa thành dưới lòng đất kia đi tới một con đường nhỏ.
Con đường này càng đi sâu vào càng nhỏ. 30 phút sau, khói đen trước mắt đậm đặc tới nỗi không nhìn thấy rõ phương hướng ở đâu nữa rồi.
Mùi hôi thối càng thêm nồng đậm, nồng đậm tới nỗi nhức cả mũi. Người tu hành vốn có khứu giác mạnh, cho nên Chúc Diêu nhịn không được cảm thấy buồn nôn, liền vội vàng che lại mũi của mình một chút.
"Lão đệ, cẩn thận!"
Chúc Diêu đang tê dại đi tới, đột nhiên bị Tử Đản kéo lui về phía sau 2 bước.
Trước mặt mọi người là một cái hố sâu khổng lồ. Cái hố này quả thật rất là to lớn, phải nói là diện tích của nó bằng 4-5 lần sân bóng đá. Mà bên trong hố sâu này, khói đen bốc lên không ngừng. Phía dưới lớp khói dày đặc này chính là một đầm nước màu đen. Nước sôi lên ùng ục giống như núi lửa phun trào. Bên trong nước còn trôi nổi mảng máu to hoặc nhỏ. Nhìn lại cái ao thì toàn là thi thể yêu thú mục nát và thối rữa.
Chúc Diêu nhìn cảnh tượng này mà sợ hãi lui lại hai bước, cũng may là có Tử Đản giữ lại.
Sau khi vỗ vỗ ngực vuốt cơn sợ hãi sướng, quay lại thì gặp ngay nụ cười lạnh của Duệ Ngọc.
Chúc Diêu nhìn thấy nụ cười lạnh này liền cảm thấy lạnh trong lòng. Mới vừa nãy vừa đi đằng trước nàng chính là Duệ Ngọc, thế nhưng người kéo lại nàng lại chính là Tử Đản. Rõ ràng Duệ Ngọc biết nơi này có cái hố sâu, nhưng lại không nhắc nhở cho nàng. Nàng ta cố tình!
Cái bà nữ vương này thật là không có lòng tốt!
"Nơi này chắc là nơi luyện chế yêu thú thành khôi lỗi."
Tử Đản phân tích nói. Sau đó xoay người dẫn mọi người đi vào một cái lối nhỏ,
"Trầm Trạch không có ở nơi này, xem ra chỉ có thể tách ra tìm."
Bốn người tụ hợp lại bàn bạc, quyết định chia ra làm 2 tổ, chia nhau ra tìm. Tiêu Dật và Duệ Ngọc hợp lại thành một tổ tìm trong tòa thành dưới lòng đất. Chúc Diêu và Tử Đản thì hợp thành một tổ, tiếp tục xâm nhập vào hang động này.
Chúc Diêu hết cách đành phải đi theo Tử Đản vào lối đi hẹp này. Trong thông đạo, khói đen vẫn lan tràn ra, Chúc Diêu không còn cách nào khác đành phải thả thần thức ra, cẩn thận dò đường. Thế nhưng con đường này thật là kỳ quái, dù nàng đã thả thần thức Nguyên Anh kỳ của mình ra thế nhưng không có dò thấy cuối con đường ở đâu, hơn nữa càng đi tới khung cảnh càng tối đen.
Chúc Diêu gọi ra một đoàn lửa, ở trong thông đạo đi một canh giờ. Nhưng vẫn không nhìn thấy cuối con đường ở đâu. Rốt cuộc nàng ý thức được trong chuyện này có gì đó không đúng, liền kéo Tử Đản lại hỏi.
"Sư huynh, người có cảm giác là.... chúng ta đang đi vòng vòng không?"
Tử Đản sửng sốt,
"Mấy nơi có đi qua kia ta đã cố tình lưu lại một tia linh lực. Người bảo đi vòng vòng, thế nhưng ta cũng không có cảm nhận được linh lực ba động a."
Tử Đản mặc dù béo ú, nhưng chuyện nghiêm chỉnh chưa bao giờ mơ hồ.
Nhưng Chúc Diêu thì mơ hồ a! Đây là lần thứ 3 nàng dẫm lên một khối đá trơn nhẵn a! Thiếu chút nữa thì trẹo chân rồi. Hơn nữa mỗi lần dẫm lên cảm giác đều giống nhau như đúc. Nàng lấy trinh tiết ra đảm bảo nó là một.
"Sư huynh, chút nữa người thử phát ra một ít linh lực xem sao."
Cứ tiếp tục đi tới trước như thế này cũng không phải là cách hay. Tử Đản cũng gật đầu đồng ý với nàng, nghe lời nàng phóng ra một tia linh khí. Hai người cũng không có tiếp tục di chuyển, mà là đứng im tại chỗ.
30p sau, hai con mắt Tử Đản trợn to, vẻ mặt hiện ra không thể tin được, nói:
"Không thấy linh khí nữa?"
Tia linh khí hắn phóng ra ấy vậy mà lại biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, đường đường là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ phóng thích ra linh khí đánh dấu lại cứ như vậy biến mất một cách quỷ dị.
Quả nhiên hai người ở tại chỗ quay vòng vòng.
Chúc Diêu đem hỏa cầu trong tay phóng to ra hơn một chút, khiến cho khung cảnh 4 phía càng thêm rõ ràng. Chuyện đầu tiên nàng muốn làm chính là đem hòn đá dưới chân đạp ra ngoài. Sau đó cẩn thận đánh giá con đường kỳ quái này một chút.
"Trên này có khắc ký hiệu!"
Tử Đản chỉ vào thạch bích ở lối đi bên phải. Chúc Diêu để mặt mình sát vào đó nhìn, liền nhìn thấy phía trên đó chính là... những văn tự kỳ dị trên mấy bức tường thành mà nàng từng thấy. Nàng nhìn mà không hiểu một chút nào.
Chúc Diêu đưa tay ra định chùi lớp bụi bám trên đó đi, muốn nhìn nó rõ ràng hơn một chút, đột nhiên ký hiệu đó phát ra một đạo tia chớp, nhất thời Chúc Diêu cảm thấy tay tê dần, giống như kiểu bị điện giật. Hỏa cầu trên tay còn lại dùng để chiếu sáng trong nháy mắt liền bị dập tắt.
"Thạch bích này có thể hấp thu linh khí!"
Chúc Diêu vội vàng rút tay lại.
Tử Đản đánh ra một cái bí quyết Thanh Phong, nhắm vào con đường. Mới vừa rồi con đường đang còn bụi bặm, trong nháy mắt liền bị thanh phong của Tử Đản thổi sạch sẽ. Hai bên thạch bích hiện ra chi chít ký hiệu khắc chạm lên đó.
"Xem ra chỉ cần sử dụng phép thuật, có tiếp xúc tới ký hiệu, đều sẽ bị hút đi linh lực."
Tử Đản chỉ chỉ phía trước nói,
"Chúng ta quay lại xem, xem coi ở nơi khác có khác thường giống như ở đây không."
Chúc Diêu liền gật đầu đồng ý. Bị vây ở đây cũng không phải là chuyện hay ho gì. Vẫn cứ nên tìm con đường khác thì hơn.
Quả nhiên hai người đi một lúc sau liền phát hiện ra sự khác thường. Lối đi này cũng giống như đúc lối đi lúc nãy, đều được cấu thành từ đá xanh, nhưng khối thạch bích trước mắt hai người lúc này lại có hình lập phương, hơn nữa còn có màu lâm, nhìn rất là thích mắt.
Đây không phải là rõ ràng nói cho người khác biết ra khỏi nơi này là ở chỗ này sao?? Trong nháy mắt Chúc Diêu có chút cảm khái người tạo ra cái lối đi này hình như không được thông minh cho lắm. Chẳng lẽ hắn bị bệnh mù màu a.
Tử Đản ấn lên hòn đá màu xanh kia. Hắn thúc dục linh lực, quả nhiên không có bị nó hấp thu. Đột nhiên hòn đá màu xanh chấn động mấy cái, ký hiệu màu vàng xung quanh nhất thời chuyển động, sống dậy, ở trên mặt tường hợp thành một cái hình vẽ trận pháp, đồng thời phát ra ánh sáng màu đỏ.
"Thì ra nơi này còn có thông đạo nữa."
Tử Đản quay sang nhìn Chúc Diêu nói,
"Lão đệ, ngươi đối với trận pháp có chút quen thuộc hơn ta, hay là người lên trước đi."
Chúc Diêu 囧.
Từ đâu mà người nhìn ra được ta quen thuộc?? Mà thôi kệ đi, đi trước cũng tốt. Hắn đi đằng trước không khác tảng đá chắn hết tầm nhìn, đi lên đằng trước dễ nhìn đường hơn.
Cho nên nàng không có phản đối ý kiến này, mà trực tiếp đi xuyên qua trận pháp này.
Phía sau trận pháp là một cái lối đi. Hơn nữa so với lối đi lúc trước là cùng một dạng. Trong nháy mắt Chúc Diêu cảm thấy buồn rười rượi, cảm giác như mình lạc vào mê cung vậy.
Nàng gọi ra một đoàn hỏa câu, sau đó phóng toàn bộ thần thức của mình ra, tiến lên phía trước dò đường. Đặc biệt thần thức của nàng quan sát vách tường bốn phía xung quanh.
Thế nhưng nàng lại không có tìm thấy hòn đá lập phương ở đâu cả, điểm biến hóa duy nhất chính là lối đi càng lúc càng nhỏ lại. Đi tới phía sau, nàng phải cúi đầu mới qua được, chứ đừng nói gì tới thân thể béo núc ních kia của Tử Đản, thân thể của hắn lúc này nhanh muốn biến thành sợi bún rồi.
Rốt cuộc, nửa canh giờ sau cũng đi tới cuối đường. Cuối đường là một cái vách tường, phía trên có khắc 3 hình vẽ. Một hình vẽ có hình giống Phượng Hoàng, một hình vẽ giống Long và một hình vẽ giống rùa. Ba cái hình vẽ này ở vị trí cách xa nhau, giống như kiểu tùy tiện khắc lên vậy.
"Lão đệ, đây là cơ quan gì vậy?"
Tử Đản tò mò hỏi.
"Ta cũng không biết."
Nhìn 3 hình vẽ này, nàng nhớ tới một cái trò chơi.
"A, ở đây có một cái hộp đá!"
Chúc Diêu xoay người nhìn lại, quả nhiên dưới chân nàng có một hộp đá hình chữ nhật, nàng sử dụng thần thức đảo qua một lượt, nhưng cũng không tìm ra dấu vết đây là trận pháp gì.
Nàng cầm hộp đá lên nhìn, chỉ thấy nó là một chiếc hộp được đúc ra từ gạch, giống y như thạch bích mà nàng thấy, nhưng bộ dạng lại giống như hình con hổ.
Trong đầu Chúc Diêu nổi lên bóng đèn sáng lóa, sau đó đinh một tiếng.
Ta tên là Nhĩ Nhất Thanh cờ năm quân, ngươi dám đáp ứng không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận