Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Tản Mạn
  3. Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 30: Nếu muốn hạnh phúc, vợ chồng cũng nên “giữ khoảng cách” với người thân, họ hàng

Khí Chất Bao Nhiêu Hạnh Phúc Bấy Nhiêu (Dịch) (Đã Full)

  • 2925 lượt xem
  • 3026 chữ
  • 2021-09-09 21:44:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Mấy bữa nay, còn rể một bà bạn thân của mẹ tôi khăng khăng đòi ly hôn, làm ầm ĩ lên ai cũng biết. Nghe nói, con rể đã bỏ đi 2 tháng, kiên quyết không chịu quay về ngôi nhà này. Bà bạn mẹ tôi đi khắp nơi mắng con rể là thằng khốn nạn, nhà cũng không về, con cũng dám bỏ.

Mẹ tôi âm thầm nói với tôi,

“Thực ra nhà họ mâu thuẫn đến mức ấy, A Dung có trách nhiệm rất lớn. Con gái đã kết hôn rồi, mà bà ấy suốt ngày can dự vào chuyện nhà nó. Tính bà ấy lại nói nhiều, làm gì có con rể nào thích nghe cha mẹ vợ càm ràm suốt ngày cơ chứ?”

Tôi không khỏi nhắc nhở mẹ tôi, “Mẹ đừng chê bà ấy. Mẹ và bà ấy có thể trở thành chị em thân thiết cũng bởi vì tính cách hợp nhau. Nhớ năm xưa, mẹ cũng muốn làm giống bà ấy còn gì.”

Mẹ tôi không đồng tình,

“Mẹ làm gì nào, con thoải mái tự do thế này còn gì nữa?”

“Đấy là vì con không cho mẹ cơ hội làm thế.”

Nhớ lại chuyện cũ, mẹ tôi bực bội nói, lại nói Vân Vân, con gái của bà bạn mẹ tôi,

“Vân Vân nghe lời hơn con nhiều. Chuyện gì cũng nghe mẹ nó, có mấy ai hoàn toàn không nghe lời người lớn như con?”

Tôi thản nhiên nói,

“Nếu con nghe lời như Vân Vân thì người hôm nay ly hôn chính là con.”

Lát sau, mẹ tôi lại không kìm lòng được mà nói với tôi,

“Giờ nhìn lại con vẫn cứ đúng. Sau khi con cái kết hôn thì cha mẹ đừng can thiệp vào hôn nhân của con nữa. Cha mẹ tham gia quá nhiều thì 8, 9 phần sẽ ly hôn.”

Tôi tin đây là cảm nhận thực sự của mẹ tôi.

Mấy năm qua chuyện chị em bạn bè quanh tôi can thiệp vào cuộc sống con cái dẫn đến ly hôn đã không dưới 5 đôi rồi. Tôi nghĩ đây cũng coi như lời cảnh tỉnh dành cho mẹ tôi.

Ngày trước mẹ tôi cũng ra sức khống chế, can thiệp vào cuộc sống của tôi không khác gì chị em bạn bè của bà ấy. Thậm chí tôi còn cho rằng, từ trong xương cốt cha mẹ đã có tâm lý muốn khống chế con cái.

Mấy hôm trước, có một cô gái nhờ tôi tư vấn. Cô ấy nói, sau khi cô ấy lấy chồng, cha mẹ khăng khăng muốn ở cùng cô ấy. Mà trước đó, cô ấy và chồng vẫn mong sau khi kết hôn có thể ở riêng. Tới khi cha mẹ già rồi thực sự cần con cái ở bên chăm sóc thì mới cân nhắc chuyện sống chung.

Nhưng cha mẹ mắng cô ấy bất hiếu, vừa kết hôn đã bỏ rơi cha mẹ sẽ bị trời đánh thánh vật. Cô ấy không chịu nổi áp lực từ bên cha mẹ nên đã đồng ý để họ chuyển tới sống chung.

Từ khi cha mẹ chuyển tới, đời sống hôn nhân của cô ấy bắt đầu xuống dốc không phanh.

Cha mẹ của cô ấy đã về hưu, rất rảnh rỗi, cho nên chuyện quan trọng nhất của họ biến thành quản lý cuộc sống của hai vợ chồng cô ấy. Từ việc nhỏ như ăn thứ gì, chi tiêu hằng ngày đến việc lớn như du lịch, nghỉ phép, thu nhập, lương bổng.Họ muốn quản lý hết. Thậm chí còn yêu cầu hai vợ chồng cô ấy giao nộp thẻ lương cho họ với lý do là thanh niên thường tiêu pha lãng phí . Họ cũng không cần tiền của con chỉ giữ hộ con, giúp con tiết kiệm mà thôi.

Chồng cô ấy cực kỳ khó chịu, kiên quyết không đồng ý. Thế là cha mẹ cô ấy nói, một người đàn ông giữ chặt thẻ lương như vậy chắc chắn là có ý định ngoại tình, phải đề phòng tuyệt đối.

Mà chồng cô ấy sống chung một nhà với cha mẹ vợ đã chán ngán từ rất lâu, nói với cô ấy là, nếu không đưa họ đi thì anh ta sẽ đi.

Cô gái kia rất khó xử, hỏi tôi nếu gặp phải chuyện như vậy thì tôi sẽ làm thế nào.

Tôi thẳng thắn đáp, “tôi sẽ không bao giờ gặp phải chuyện như vậy. Thứ nhất vì nếu tôi biết tính cách của cha mẹ tôi như thế, tôi sẽ không bao giờ cho họ chuyển vào ở chung. Thứ hai, dù tôi có cho họ chuyển vào ở chung. Nếu tôi cảm thấy họ đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của tôi. Tôi sẽ đưa họ đi ngay lập tức. Chứ không bao giờ để tới khi mọi chuyện không thể cứu vãn.”

Cô gái kia hâm mộ tôi nói, “Đấy là vì cha mẹ chị tốt. Chị mới không gặp phải tình cảnh khó xử này.”

Trước sự hâm mộ của cô ấy, tôi chỉ có thể nói là cô ấy không biết gì về gia đình thực sự của tôi. Hồi nhỏ tôi sống cùng ông bà nội và hai người cô, lại thêm cha mẹ tôi nữa. Khi đó người muốn can thiệp vào cuộc sống của tôi là cả một gia tộc, ví dụ như chuyện tôi lấy chồng còn chưa tới lượt tôi phát biểu ý kiến, họ đã dàn xếp xong rồi. Phải làm thế này, phải làm thế kia. Người này bảo bà lạc hậu quá, người kia nói sao lạc hậu bằng ông. Sau đó hết người này đến người kia thay phiên tới tìm tôi muốn tôi làm theo ý họ.

Tôi chỉ nói một câu, “hôn nhân của con phải do con quyết định. Con muốn làm thế nào thì làm thế đó.”

Thực ra từ nhỏ tới lớn, họ quản lý tôi trên mọi phương diện. Từ việc nhỏ như ăn mặc cơm nước, đến việc lớn như đầu tư chi tiêu, họ đều muốn can thiệp hết. Nhưng tôi chưa bao giờ cho họ cơ hội đó.

Xong tôi không thể hiểu nổi tại sao họ chưa từng thành công khi cố tham dự vào cuộc sống của tôi. Nhưng họ vẫn quyết tâm bền lòng với chuyện đó như vậy?

Thấy tôi hoàn toàn không nghe lời họ, họ tỏ ra giận dữ. Thế là những người vốn đang bất đồng quan điểm ấy lại đột nhiên đứng về cùng một phe và tạo áp lực với tôi, muốn tôi làm theo phong tục địa phương như ý của họ.

Tôi vốn không thích phong tục địa phương quê mình. Tóm lại là phải tiêu tiền, tiêu tiền, tiêu càng nhiều tiền càng tốt. Linh đình, linh đình, làm càng linh đình càng tốt. Dù gia đình có điều kiện hay không thì cũng bày biện tốn kém nhất có thể.

Lễ nghi của vùng quê nhỏ rất phiền phức khiến người ta đau đầu, hoa mắt. Ngày xưa việc cưới hỏi sẽ tiêu tốn hết tiền tiết kiệm của hai bên gia đình, còn khiến hai gia đình lâm vào cảnh nợ nần rồi sau đó cha mẹ và vợ chồng mới cưới sẽ bắt đầu bước trên con đường trả nợ. Đây chính là chuyện mà tôi thường thấy khi còn nhỏ. Lúc đó tôi không thể nào hiểu được, nếu gia đình không có điều kiện thì tổ chức đơn giản một chút, tại sao nhà đã nghèo lại còn phải đi vay mượn khắp nơi, phải làm khổ mình như thế?

Người nhà tôi nói, “Kết hôn là chuyện cả đời mới có 1 lần, đương nhiên phải tổ chức thật linh đình, long trọng.”

Khi tôi lớn lên, tôi chưa bao giờ con trọng những hủ tục này. Nhưng người nhà tôi lại vừa yêu vừa hận chúng. Họ vừa kêu than tục lệ phiền phức vừa muốn thực hiện tất cả mọi thứ.

Tôi không đồng , họ liền nói, “Chồng mày có nghèo đâu, sao lại không đồng ý?”

Tôi không tranh cãi với họ, chỉ tỏ thái độ thế này, “con đã trưởng thành rồi. Chuyện của con đương nhiên phải do con quyết định. Mọi người có thể đề xuất ý kiến nhưng có nghe hay không là việc của con. Mọi người thích làm gì con cũng không cản được nhưng thứ nhất con sẽ không phí tiền để mọi người bày biện lung tung. Thứ hai, con sẽ không xuất hiện, mọi người muốn làm thế nào thì làm.”

Lúc đó, mẹ tôi giận dữ mắng tôi, “Con với cái làm mình mất hết mặt mũi, bà góa đi bước nữa có khi còn nở mày nở mặt hơn ấy”

Tôi đáp trả, “Con làm gì khiến mẹ mất mặt? Con vi phạm pháp luật hay giết người, cướp của?”

Có lẽ sẽ có người nói, “Sao cô lại bất hiếu như vậy? Sao lại dám nói chuyện với người lớn như thế?”

Nhưng tôi chỉ có thể nói, “Trai ngoan gái hiếu thì đừng có đọc bài viết này của tôi, về nhà mà tiếp tục sống theo ý của cha mẹ đi.”

Theo quan niệm gia đình bình thường, con cái phải hiếu thuận với cha mẹ, đó là lẽ đương nhiên, không cần yêu cầu. Nhưng phải trong điều kiện người lớn thấu tình đạt lý, bạn nói ra suy nghĩ của mình, họ tôn trọng bạn, không ai ép buộc bạn.

Song hiện thực thường là dù con cái đã tỏ thái độ kiên quyết nhưng cha mẹ vẫn khăng khăng muốn can thiệp, thậm chí nhiều người tỏ rõ thái độ là mong cha mẹ dừng lại, nhưng cha mẹ vẫn không từ bỏ ý định của họ.

Nếu thái độ của bạn không mạnh mẽ thì sẽ không được việc. Nếu cần thiết thậm chí còn phải tạm thời từ mặt nhau mới có thể thuận lợi làm việc theo ý nguyện của mình.

Ở nhà tôi đương nhiên cũng là như thế. Thậm chí có khoảng thời gian ròng rã suốt nửa năm, chỉ cần có cơ hội là họ sẽ tìm cách tẩy não tôi. Chồng tôi không tham gia vào chuyện đó nhưng anh ấy cũng mong chóng không chịu nổi.

“Hay là cứ làm theo ý mọi người đi. Dù sao chúng mình cũng chẳng thiếu chỗ tiền này.”

Tôi đáp, “Đây không phải là vấn đề có tiền  hay không tiền. Mà là từ nay về sau chúng ta có thể sống theo ý nguyện của mình hay không? Anh tưởng họ can thiệp vào chuyện kết hôn thôi sao? Nếu anh thỏa hiệp trong chuyện này thì chuyện lần sau sẽ là mình sinh con bao giờ, nuôi con thế nào đều phải theo ý họ. Anh thỏa hiệp một lần thì anh cứ chờ mà thỏa hiệp cả đời đi thôi.”

 Chồng tôi vẫn rất lo lắng, “Họ đông người như thế, em có chịu nổi không?”

Tôi nói, “Em mà muốn làm chuyện gì thì không ai ngăn cản được em. Em mà không muốn làm chuyện gì thì cũng không ai ép buộc được em.”

Khi tôi đủ quyết tâm, dù người lớn đe nẹt chèn ép cũng không làm gì được tôi.

Chuyện thứ hai chính là chuyện mua nhà.

Lúc mua nhà tôi không hề thông báo với người trong gia đình, vì tôi quá hiểu người nhà của mình. Lần nào bàn bạc cũng mỗi người một ý, còn khăng khăng cho là mình đúng. Tôi mua nhà trước khi kết hôn, nên khi tôi về nhà lấy sổ hộ khẩu thì mới thông báo cho họ.  Đúng như dự đoán của tôi, họ soi mói chê bai đủ đường rồi mồm năm miệng mười nói nên mua nhà chỗ này chỗ kia mới thật sự là...

Khu đô thị mua nhà đã trở thành trung tâm mới của thành phố, người người tranh nhau mua nhà mà những khu đô thị họ cho là tốt kia thì đến giờ còn chưa bán hết. Trong đó có hai khu chủ đầu tư còn bỏ trốn.  Đương nhiên họ cho rằng tôi chỉ may mắn mà thôi.

Chuyện thứ ba chính là cuộc sống sau hôn nhân.

Khi nhà tôi gần trang hoàng xong, họ lại muốn tụ tập tới nhà tôi dạy tôi làm cái này cái kia, nói chung chuyện họ muốn tôi làm là đúng. Còn chuyện tôi muốn làm là sai. Hơn nữa còn cực kỳ sai.

Đương nhiên tôi vẫn bất chấp mọi áp lực mà từ chối họ.

 Quãng thời gian đó quan hệ của tôi với người nhà rất căng thẳng nhưng sau những chuyện này họ cũng hiểu được tôi không phải kiểu con cháu mà họ có thể khống chế.

Cho nên họ dần ít tham dự vào chuyện của tôi mà chuyển sang tham dự chuyện của mấy đứa em trai tôi. Đám em chỉ cần gặp tôi là sẽ than thở tụi nó bị dạy dỗ áp bức như thế nào.

Hôm qua tự nhiên mẹ tôi nói với tôi, “Thực ra con cái có chính kiến thì vẫn tốt hơn. Con nói đúng giờ mẹ không can thiệp vào chuyện của con. Thỉnh thoảng con lại cho mẹ tiền đi chơi, như thế thì cả nhà cùng vui.”

Mấy hôm trước, cô cả gọi điện bảo tôi, “con tư vấn cho cô chuyện này nhé.”

Rồi sẽ tới lúc chúng ta được bình đẳng về mặt nhân cách và sự độc lập.

Tôi rất hài lòng với cục diện hiện giờ. Nhưng để có được nó tôi đã phải cố gắng rất lâu, rất lâu. Có lẽ rất nhiều người cảm thấy uất ức. Tôi cũng đâu thích cha mẹ khống chế mình. Nhưng dù sao họ cũng là cha mẹ tôi. Chữ hiếu khó mà làm trái...

Tôi lại luôn cho rằng, quá nhiều người bị chữ hiếu tẩy não, bởi vì xét về mặt truyền thống thì cũng không đâu bảo rằng làm con cái thì phải luôn nghe lời cha mẹ. Đó chỉ là quan niệm đạo hiếu bị người đời sau cố ý bẻ sai để dễ dàng khống chế con cái hơn mà thôi.

Thế nhưng lại có rất nhiều người bị tẩy não hoàn toàn .

Song về mặt cơ bản, những đứa con chịu khuất phục dưới quan niệm đạo hiếu sai lầm kia đều là những người không có năng lực suy nghĩ độc lập và khả năng nhìn xa trông rộng. Mọi chuyện đều nghe theo lời cha mẹ.

Xét về mặt ngắn hạn thì đúng là rất có hiếu. Thế nhưng khi bạn sống hỗn loạn vì không có chính kiến, không thể độc lập khiến cha mẹ phải lo lắng cho bạn. Đó mới là bất hiếu.

Bạn khiến cha mẹ trở thành thủ phạm phá hoại hạnh phúc của bạn , đó mới là hành vi bất hiếu khủng khiếp nhất.

Một người con có hiếu thực sự, phải sống thật tốt cuộc đời của mình, đồng thời phục dưỡng cha mẹ, tôn trọng cuộc sống của cha mẹ. Chứ không phải giao cuộc đời của mình cho cha mẹ.

Tôi nghĩ thường thì làm cha làm mẹ, ai chả mong thấy con cái mình hạnh phúc. Nếu bạn không nghe theo cha mẹ mà vẫn sống hạnh phúc. Nhưng cha mẹ bạn lại không vui vậy thì vấn đề không phải ở bạn mà ở chỗ cha mẹ bạn.

Trong mắt họ ý muốn khống chế còn lớn hơn cả hạnh phúc của bạn. Vậy thì chưa chắc họ đã yêu bạn bao nhiêu. Bạn càng không cần ràng buộc bản thân trong hai chữ “đạo hiếu” làm gì.

Mà những đứa con bị rơi vào tình cảnh khốn khó vì cha mẹ, bản chất đều có đặc điểm là thiếu năng lực giải quyết vấn đề. Dù họ khó chịu họ cũng không chủ động tìm cách giải quyết. Chỉ cần nghĩ tới việc giải quyết vấn đề sẽ gây ra mâu thuẫn, họ liền chùn bước. Và ngây thơ cho rằng thời gian có thể khiến vấn đề tự biến mất.

Đây chính là lý do vì sao nhiều khi tôi đề xuất kiến nghị nhưng đều nhận được hồi đáp, “Đưa cha mẹ đi ư? Làm vậy thì bất hiếu quá. Từ chối cha mẹ xong, họ sẽ đau lòng lắm.”

Mỗi lần nghe được câu trả lời như vậy, tôi đều phát điên. Chuyện gì cũng muốn nhưng lại chẳng chịu hi sinh trả giá. Kết quả như ý sẽ từ trên trời rơi xuống đấy à?

Ví dụ như chúng ta bị thương, tới bệnh viện chữa trị chắc chắn sẽ đau nhức một chút. Nhưng nếu không chữa trị nó sẽ nhiễm trùng, cuối cùng nhiễm trùng diện rộng, tới lúc ấy, có khi còn phải cắt chân cắt tay ấy chứ.

Các vấn đề trong cuộc sống cũng có qui luật như vậy thôi. Cho nên đừng than thở cha mẹ ép buộc bạn thế nào, bạn bất đắc dĩ ra sao. Bởi vì trên đời này không có cuộc sống hoàn mỹ từ trên trời rơi xuống. Đằng sau sự hoàn mỹ ấy đều cần bản thân tự nỗ lực.

Dù cha mẹ bạn khiến cuộc sống của bạn trở nên hỗn loạn, khiến hôn nhân của bạn gặp khủng hoảng, hãy nhớ lấy một câu.

“Tất cả là tại chính bạn cho phép. Bạn không có nội tâm mạnh mẽ, không tự tin độc lập, không quyết đoán cai sữa.”

 Vậy thì bạn sẽ không thể trách cha mẹ bạn can thiệp quá sâu vào cuộc sống của mình.

 Cha mẹ chỉ có thể can thiệp vào cuộc sống của những đứa con thế nào. Đó là những đứa con không độc lập về kinh tế, quen sống ỷ lại, tinh thần không đủ mạnh mẽ.

Với những đứa con đủ mạnh mẽ tự tin. Ngược lại họ sẽ nghe lời con cái.

Cha mẹ và họ hàng Á Đông thường thiếu cảm nhận về giới hạn. Họ không hiểu được cách tôn trọng cuộc sống của con cháu đã trưởng thành.

Bởi vậy vợ chồng muốn hạnh phúc thì phải biết giữ khoảng cách với người thân, họ hàng.

Giữ khoảng cách ở đây, không phải là vô tình vô nghĩa  mà là hiểu rõ giới hạn giữa mình và họ hàng. Kiên quyết cự tuyệt những chuyện vượt qua giới hạn và nguyên tắc chỉ có vậy bạn mới đảm bảo được hạnh phúc cho gia đình nhỏ của mình. Làm thế không phải ích kỷ mà là phân biệt rõ đâu là chính, đâu là phụ.

Cuối cùng đạt được cục diện cả nhà cùng vui.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top