- Mỹ nhân, ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu nàng thực sự còn nguyên vẹn như lời đại nương kia nói, ta sẽ không để nàng phải thiệt thòi. Nhà ta dù đã có 7 bà thiếp, nhưng rước thêm nàng về cũng không sao. Mỹ nhân! Nghe lời ta!
- Khốn kiếp! Đồ béo ú già dê, ai thèm làm thiếp của ngươi? Ta thà lấy cái đầu gối còn hơn.
- Nha đầu nhà ngươi, rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, để ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ tận hưởng ngươi thật đã!
Tiểu Linh gắng sức vừa chạy, vừa vơ vét đồ vật xung quang quăng cả vào tên béo, miệng thì chửi to
- Khốn kiếp, lão già dê béo, dám khi dễ bổn cô nương, cẩn thận ta đem cơ thể nhà ngươi rán lên lấy mỡ chiên dần.
- Được lắm, rất có khẩu khí, càng thế ta lại càng thích haha
2 người chảy đuổi nhau vòng quanh căn phòng, tên béo ục đó vậy mà không chậm chạp như Tiểu Linh nghĩ, nàng liên tục phải căng đôi mắt lờ đờ và cái đầu chưa tỉnh táo của mình mới nhiều lần thoát được đôi bàn tay nần nẫn của hắn ập đến.
Cứ thế này cũng không phải là ý hay, nhưng Tiểu Linh mãi vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để trốn thoát, đang nghĩ ngợi lung, bỗng Ầm...
Cả người nàng đổ xuống đất, tí thì úp mặt vào chậu nước rửa chân, hoá ra là vì vấp phải chậu hoa lăn lóc dưới sàn.
Không để lỡ cơ hội, gã béo kia đổ ập cái thân hình đồ sộ vào nàng mà cắn xé.
Mẹ kiếp, đã nghèo còn mắc cái eo. Phải tỉnh táo! Tỉnh táo!Tiểu Linh nghĩ thầm bực bội.
Cơ thể hắn phải nặng gấp 5-6 lần nàng, dù làm cách nào cũng đẩy không ra được, trong cơn hoảng loạn, bỗng nhớ đến chậu nước bên cạnh, nàng giơ tay với, cố hết sức bằng 1 tay nhấc lên đập thẳng vào đầu kẻ phía trên,
CHOANG!!!!
Tên mập bị 1 cú điếng người thì choáng váng ngừng ngay lại, đổ ập xuống nằm hẳn trên người nàng, nước bắn tung tóe vào cả 2. Cảm nhận được sự mát lạnh của nước, cái đầu Tiểu Linh sực tỉnh táo. Nhân lúc tên kia còn choáng váng, nàng đưa tay ra sau túm tóc hắn giựt thật mạnh! Tên kia vừa choáng vừa đau đành lật ngửa sang bên để tránh, nhân lúc này, Tiểu Linh thắt vùng dậy, trèo lên trên, dùng 2 tay khóa người hắn lại, còn khuỷu tay thì dí sát cổ. Đúng thật học võ công bao nhiêu năm không uổng phí, nếu không có võ công thì hôm nay nhất định nàng phải chịu thiệt thòi trên tay con heo lai dê già này rồi.
- Nói, ngươi là kẻ nào?
- Cô nương! Cô nương! Xin tha mạng! Ta không biết gì cả, chỉ là bị Đại Nương kia lừa gạt! xin nàng tha cho ta! – Mặc dù đang còn choáng váng và đau đớn, nhưng cảm nhận được nguy hiểm gần kề, tên béo kia cũng bắt đầu trở nên tỉnh táo.
- Nói, ngươi là ai? Đây là đâu?
- Ta là Bạch Hoa, con trai của cha ta, cha ta là huyện lệnh của huyện Thanh Mai này, cô nhất định! Nhất định không được giết ta, nếu không dù có xới tung cả đất Thanh Hoa này cha ta cũng nhất định…
- Câm miệng! ta hỏi đây là đâu?
- Đây à lầu xanh, chẳng lẽ cô không biết?
- Lầu xanh?!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận