Lúc Vô Trần bế Tiểu Linh người đầy máu bước ra đường cũng là lúc quan binh mà Tiểu Trư gọi đến ập vào bao vây quán trọ. Lũ thổ phỉ này quân binh truy lùng vây bắt bao nhiêu năm nhưng không thể làm gì được chúng, đến hôm nay một mẻ tóm gọn cả, thì không còn gì vui hơn, coi Vô Trần và Tiểu Trư như ân nhân của cả thị trấn, họ liên lục nài nỉ được tiếp đón và cứu chữa Tiểu Linh nhưng Vô Trần từ chối, dẫn tiểu Trư đi. Hạo Hiên thấy thế cũng chạy theo.
Vô Trần dừng lại ở một tiệm thuốc nhỏ rồi gõ cửa, lúc đó là nửa đêm, người thầy thuốc lồm cồm bò dậy, thắp đèn mở cửa chuẩn bị cứu người.
- Hà Đại Phu, ông có thể mang cho ta thuốc và dụng cụ được không? Cô gái này ta sẽ tự cứu.
- Hòa thượng, ngài có thể tự làm được không? Vết thương này xem ra cũng không phải là nhẹ.
- Yên tâm, ta làm được, ngài chỉ cần mang đến cho ta đủ dụng cụ là được rồi, chi phí ta vẫn trả như ngài trực tiếp làm.
Hà đai phu nghe đến thế thì cũng không còn gì để nói, nhanh chóng chuẩn bị những đồ đạc, thang thuốc như Vô Trần nói. Vô Trần cũng yêu cầu tất cả mọi người ra ngoài, dẫu sao Tiểu Linh là một cô gái, để nhiều người nhìn thấy cơ thể mình cũng không hay.
- Ta không chịu – Hạo Hiên ấm ức lên tiếng – Hòa Thượng thối, nhà ngươi muốn lợi dụng cơ hội khi dễ nương tử của ta ư, ta cứ ở đây không đi đâu cả, hứ.
- Muốn cứu người hay không?
Dùng dằng, cuối cùng Hạo Hiên cũng chịu ra ngoại cùng lời nói hậm hực.
- Hòa thượng thối. ta mà biết Tiểu Linh mất 1 cọng tóc, nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Vô Trần lười biếng nói lại, chờ mọi người ra ngoài cả, hắn gấp gáp dùng kéo cắt y phục của Tiểu Linh để lộ ra chỗ bị thương. Bả vai bị chém khá sâu, máu lúc này đã ngừng chảy, song còn loang lổ cả trên làn da trắng muốt của nàng, đỏ thẫm như bông hoa bỉ ngạn trên cánh đồng tuyết. Tiểu Linh chắc phải rất đau, đôi mắt vẫn nhắm nghiền đã mất nhận thức, nhưng gương mặt xanh mét, hai chân mày nhíu lại chịu đựng, trông thật đau lòng! Vô Trần bắt đầu thao tác trị thương.
2 canh giờ trôi qua, cuối cùng thì cũng đâu vào đấy, tính mạng đã không còn nguy hiểm. hẵn thở dài 1 hơi, đặt cây kéo bên cạnh xuống. Lúc này hắn mới có cơ hội quan sát Tiểu Linh 1 lần, nghĩ lại về những chuyện vừa qua.
Lúc Tiểu Linh xuất hiện trước mặt, đỡ một cây đao cho hắn, dường như có gì đó xuyên qua tấm màng giáp mà bao năm qua vẫn tồn tại, lao thẳng vào trong tâm hắn, một thứ gì đó hắn không biết, nhưng khiến hắn cực kỳ khó chịu, cực kỳ lo sợ. Hắn sợ Tiểu Linh sẽ chết, sợ sẽ không bao giờ còn gặp lại nàng nữa.
Hắn ngắm kỹ Tiểu Linh 1 lần, chỉ là cô nương nhỏ bé, mà không ngần ngại nguy hiểm tìm theo hắn đến tận đây, rồi không chần chừ đỡ cho hắn 1 đao chí mạng, vì hắn, chẳng nhẽ tính mạng nàng ta cũng không cần? rốt cuộc là vì sao? Cái thứ vừa xâm nhập vào trong tâm hắn khi nãy lại khẽ nhói lên 1 chút. Hắn không hiểu, đó là thứ gì? Chỉ biết là thực sự khó chịu!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận