Ở phòng bên, Cố Tư Minh đang chào từ biệt Lê Tiểu Giang một cách quyến luyến: “Tiểu Giang, không biết tại sao Miêu Thần lại muốn cậu ở cùng với Trác Hàng nữa. Thế này đi, nếu cậu không muốn nói chuyện với Trác Hàng, thì từ giờ cứ tới phòng bên tìm tớ với Tiêu Hàn tán gẫu.”
Lê Tiểu Giang biết Cố Tư Minh thật lòng quan tâm tới mình.
Trong ba người đồng trang lứa của đội tuyển, dù Trác Hàng vẫn luôn mỉm cười, trông sáng sủa như ánh mặt trời, nhưng thật ra cậu ta lại là một người cực kỳ ngạo mạn, rất khó thân thiết. Nụ cười kia thật ra lại là một một lời từ chối người khác tới gần một cách lịch sự. Còn Tiêu Hàn thì lại có mạch suy nghĩ khác với mọi người, thỉnh thoải lại có kiểu dùng từ quái quái khi nói chuyện. Chỉ có Cố Tư Minh là rất nhiệt tình, chân thành quan tâm cậu.
Dù Lê Tiểu Giang là một người có tính cách chậm chạp, nhưng cậu không ngốc. Cậu có thể cảm nhận được thái độ của người khác đối với bản thân mình.
Nghĩ tới việc sắp phải tách khỏi Cố Tư Minh, lòng Lê Tiểu Giang cũng có chút khổ sở. Cậu không khỏi gục đầu nói: “Tôi, tôi biết, tôi sẽ tới phòng bên tìm, tìm hai người.”
Khi thu xếp hành lý, Cố Tư Minh không khép chặt cửa phòng. Trác Hàng đi tới, tình cờ nghe được đoạn đối thoại này, lòng cậu ta lại có chút khó chịu —— Thế mà Lê Tiểu Giang lại dám ghét bỏ mình?! Cái thái độ lưu luyến không muốn chia tay Cố Tư Minh này là gì đây hả?
Cậu ta cố nhẫn nhịn nỗi muộn phiền trong lòng, gõ cửa một cái. Cố Tư Minh quay đầu mở cửa, nhìn cậu ta rồi nói: “Nếu Miêu Thần đã sắp xếp như vậy thì tui cũng không nói gì nữa. Cậu nhớ đừng có mà bắt nạt Tiểu Lê!”
Trác Hàng: “…”
Vậy nên, trong mắt những người khác, Trác Hàng mình đây là một thằng khốn vô cùng ác độc muốn bắt nạt Lê Tiểu Giang à?
Cậu ta nhìn vào trong phòng, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen ướt sũng của Lê Tiểu Giang. Kết quả, người kia vừa chạm phải ánh mặt cậu ta thì dường như bị hoảng sợ, lập tức dời ánh mắt đi, còn rụt cổ lại, lùi về sau một bước.
Trác Hàng bị xem như người xấu: “…”
Cố Tư Minh miễn cưỡng kéo hành lý đi ra. Cậu vừa bước ra khỏi cửa thì không quên quay đầu lại căn dặn Trác Hàng: “Đừng có mà bắt nạt Tiểu Lê đó, có nghe không?”
Trác Hàng lườm cậu rồi đáp: “Lải nhải hoài! Mau đi ngủ đi!”
Cậu ta đẩy Cố Tư Minh vào phòng bên cạnh, rồi lập tức kéo vali vào phòng, tiện tay khóa cửa lại.
Ngẩng đầu lên, cậu ta thấy Lê Tiểu Giang vẫn luôn gục đầu không nói lời nào. Đôi tay cậu đang siết thật chặt, dáng vẻ như đang lâm nạn, sắp tiến vào trạng thái chiến đấu.
Trác Hàng cũng không nhịn nổi nữa, tiến lên một bước rồi nói: “Sao lại sợ tui vậy hả? Tui cũng đâu phải thú hoang ăn thịt người chứ?!”
Gương mặt Lê Tiểu Giang ửng đỏ, đáp lại: “Tôi, tôi không có sợ cậu, tôi, tôi… tôi có hơi căng, căng thẳng.”
Căng thẳng? Trác Hàng giật mình, rồi nhíu mày hỏi: “Cậu làm gì mà phải căng thẳng? Bộ ở chung với tui không tốt sao?”
Lê Tiểu Giang yên lặng một chút, rồi mới khẽ trả lời: “Tôi, tôi nghĩ cậu rất ghét tôi…”
Đúng là Trác Hàng không hề thích kiểu tính cách chậm chạp này của Lê Tiểu Giang. Dù sao đa phần người nhà của cậu ta cũng có cá tính nhanh nhẹn, làm gì cũng rất sảng khoái. Còn Lê Tiểu Giang làm gì cũng chậm cả nửa nhịp, nói chuyện thì ấp a ấp úng. Người khác nói hết lời muốn nói chỉ trong vòng năm giây, còn Lê Tiểu Giang thì phải xoắn xuýt hết nửa phút, lắp bắp không lưu loát được. Trác Hàng ước gì có thể lấy tay kéo lưỡi cậu ra cho thẳng lại.
Thế nhưng, nhìn bộ dạng rụt đầu tội nghiệp như một chú mèo hoang vừa bị bắt nạt, lòng Trác Hàng lại cảm thấy rất khó chịu —— Tự dưng mình lại bị thành kẻ xấu chuyên đi ức hiếp người yếu ớt!
Lúng túng ho khan một tiếng, nhớ tới lời giao phó “phải sống chung cho tốt” của Miêu Thần, Trác Hàng bèn phải kiên nhẫn đi đến trước mặt Lê Tiểu giang, vươn tay khẽ xoa đầu cậu, mỉm cười nói: “Tôi không hề ghét cậu, tôi chỉ không quen ở chung với cậu, không có nhiều tiếng nói chung mà thôi. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, sau này chúng ta có thể từ từ hiểu nhau.”
Cậu ta lại không ngờ mái tóc khi được sờ tới sờ lui của Lê Tiểu Giang rất mềm. Hơn nữa chiều cao của cậu lại chỉ tới bả vai cậu ta, nên động tác xoa đầu này cũng rất thuận tay.
Lê Tiểu giang nghe thấy lời này, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vậy, vậy sao? Cậu không, không ghét tôi à?”
Đôi mắt đen nhánh trong veo kia hệt như hai viên hắc diện thạch tốt nhất, làm Trác Hàng cảm thấy rất chột dạ.
Sau khi ngắm nhìn thật cẩn thận, cậu ta mới nhận ra kỳ thật Lê Tiểu Giang có một gương mặt rất đáng yêu. Vóc dáng cậu khá nhỏ bé, dù đã sắp mười tám tuổi nhưng hiện tại vẫn chưa cao được tới 1m75, là người lùn nhất đội tuyển Thương Lan. Khuôn mặt cậu rất nhỏ, chỉ một đôi bàn tay là có thể ôm trọn. Dáng người vô cùng gầy gò, tay chân cũng không có mấy cơ bắp.
—— Vậy nên, tại sao mình lại phải phân cao thấp với một người nhỏ yếu thế này chứ?
Thấy Lê Tiểu Giang vẫn đang nhìn mình một cách chăm chú, Trác Hàng không khỏi lúng túng dời mắt đi. Cậu ta nói: “Khụ, dù sao Miêu Thần cũng đã xếp chúng ta ở cùng phòng. Từ giờ về sau… Hãy chăm sóc lẫn nhau.”
Lê Tiểu Giang bắt đầu vui lên: “Ừm ừm!”
Thật ra Lê Tiểu Giang là một người rất đơn giản, cũng rất dễ thỏa mãn.
Với cậu, việc được trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp của đội tuyển Thương Lan đã là một may mắn lớn dường nào. Từ nhỏ cậu đã có bệnh cà lăm, cũng thường xuyên bị người khác lạnh nhạt, đã quá quen với thái độ này. Nên dù cho Trác Hàng có ghét cậu, cậu cũng không cảm thấy đó là lỗi của Trác Hàng. Cậu chỉ cảm thấy có chút khổ sở khi bị người khác ghét mà thôi.
Bây giờ, Trác Hàng đã nói thẳng là không ghét cậu, chỉ là chưa quen thuộc nên mới không nói chuyện với nhau. Tâm trạng Lê Tiểu Giang lập tức dâng cao, xoay người mở vali của mình, lấy ra một túi cổ vịt được đóng gói rất cẩn thận, rồi nói: “Cho, cho cậu cái này. Có phải cậu rất, rất thích ăn nó không?”
Trác Hàng cũng không có yêu thích gì với loại đồ vặt như cổ vịt này. Lúc Lê Tiểu Giang vác một đống đặc sản tới đội, cậu ta chỉ tiện tay lấy một gói, quay về ăn một nửa đã ném cho Cố Tư Minh.
Nhưng lúc này, khi đối diện đôi mắt đong đầy ý cười của Lê tiểu Giang, Trác Hàng thật sự không đành lòng nói lời từ chối, bèn vươn tay nhận lấy, rồi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn, món này rất ngon.”
Thấy cậu ta mỉm cười, Lê Tiểu Giang cũng vui vẻ nhoẻn miệng cười: “Đúng đó. Tôi, tôi cũng thấy nó rất ngon.”
Tạm thời Trác Hàng không muốn nói nhiều với Lê Tiểu Giang, nên lập tức nói: “Cậu đi tắm trước đi, tôi đi dọn hành lý.”
“Ừm!” Lê Tiểu Giang chạy vào phòng tắm, Trác Hàng mở vali, lấy ra quần áo mai phải mặc, rồi cầm iPad nằm trên giường chơi game.
Mới chơi được năm phút, Lê Tiểu Giang đã chạy ra. Trác Hàng có hơi kinh ngạc: “Cậu tắm xong rồi?”
Lê Tiểu Giang bị hơi nóng hun tới đỏ cả mặt, vừa lau tóc vừa nới: “Ừa, tôi tắm, tắm nhanh lắm.”
Trác Hàng nhịn cười nói: “Không phải cậu có tính chậm chạp à? Tại sao tắm rửa lại nhanh nhẹn vậy?”
Lê Tiểu Giang nói rất nghiêm túc: “Dù sao người cũng không, không dơ mấy, xối, xối nước một lần là, là đủ. Không, không được lãng phí nước.”
Trác Hàng: “…”
Ầy, thật sự có môi trường sống quá khác biệt như Miêu Thần đã nói sao?
Hồi bé Trác Hàng thường ngâm trong bồn tắm đầy nước, ngâm tận nửa tiếng. Ngăm xong còn phải tắm thêm một lần. Cha mẹ hoàn toàn không nói với cậu ta về chuyện tiết kiệm nước tắm cả.
Nhưng Lê Tiểu Giang lại khác. Cậu sống một cuộc sống tiết kiệm từ nhỏ, bảo cậu mở vòi phun tắm nửa tiếng thì cậu cũng chẳng quen.
Trác Hàng nghĩ tới nghĩ lui, rồi lòng lại thấy khó chịu. Từ nhỏ cậu ta đã sống như thế, hoàn toàn không cảm thấy mình có lỗi gì. Nhưng khi so với Lê Tiểu Giang thì tại sao tự nhiên cảm thấy mình biến thành tội nhân thiên cổ chứ? Thậm chí còn chưa từng phát hiện cái vấn đề tắm nhanh tắm lâu này nữa. Bây giờ không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác tội lỗi không thể giải thích nổi…
Trong lúc Trác Hàng suy nghĩ lung tung, Lê Tiểu Giang đã khoác áo choàng ngủ to đùng đi tới. Cậu có dáng người nhỏ, áo choàng của khách sạn dài tới tận mắt cá chân, thoạt trông như một cái bánh ú chibi màu trắng.
Nhưng khi cậu bò lên giường, bên dưới áo choàng mở ra một khe nhỏ. Sau đó, Trác Hàng thấy được quần lót của cậu.
Quần sooc nhỏ tứ giác, còn in cả hình Doraemon.
Trác Hàng: “…”
—— Thế mà còn có người mặc loại quần lót in hình Doraemon này. Lê Tiểu Giang, mắt thẩm mỹ của cậu bị chó gặm rồi à?
Trác Hàng là loại người nhanh mồm lẹ miệng, không nhịn được nhắc nhở: “Sao cậu còn mặc loại đồ lót trẻ con này chứ? Mười tám tuổi đã được xem là trưởng thành rồi, nên đổi loại đơn sắc thì tốt hơn. Tui thấy đồ lót màu trắng hợp với cậu đấy.”
Lê Tiểu Giang ngẩn người, rồi cúi xuống nhìn chiếc quần lót hình phim hoạt hình, gương mặt cậu bỗng đỏ lên: “Tôi, tôi không có màu trắng… Chỉ đem theo ba cái để, để thay phiên…”
Trác Hàng hỏi: “Hai cái khác đâu?”
Lê Tiểu Giang chỉ chỉ tủ áo. Trác Hàng mở ra xem thì thấy bên trong đang phơi hai chiếc quần lót đã được giặt sạch sẽ. Nhưng hình in trên chúng lại lập tức khiến cậu ta phải cạn lời vì kinh ngạc —— Vẫn là kiểu quần tứ giác in hình phim hoạt hình. Vì có hình nhân vật phim hoạt hình, cộng thêm kích thước khá nhỏ, nên ai trông thấy cũng sẽ tưởng đây là đồ cho đám trẻ tiểu học.
Trác Hàng quyết định cứu vớt thẩm mỹ của Lê Tiểu Giang một chút. Không thì đảm bảo tương lai nhóc này sẽ không cưới được vợ.
Trác Hàng quay đầu tìm ra một bao đồ lót mới tinh chưa mặc, lấy một chiếc màu trắng ra đưa cho Lê Tiểu Giang rồi nói: “Cậu thử mặc loại này xem. Nó có tác dụng bảo vệ phần quan trọng của đàn ông. Ngày nào cậu cũng mặc kiểu quần tứ giác rộng rãi thế này, bộ không cảm thấy bên trong trống trơn khó chịu à?”
Dù sao cũng là nam sinh, lại là người đồng trang lứa, Trác Hàng cảm thấy không có gì là không đúng khi thảo luận loại vấn đề này —— Hồi còn học cấp ba, chẳng phải đám cùng phòng cũng thường xuyên tụ lại một chỗ xem đống tạp chí kia sao?
Lê Tiểu Giang có tính cách ngại ngùng, thêm việc chưa từng có ai nói chuyện này với cậu, nên nghe Trác Hàng nói tới đỏ cả mang tai. Khi cầm lấy chiếc quần lót màu trắng gợi cảm mà Trác Hàng cho mình, Lê Tiểu Giang chỉ cảm thấy như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay.
Trác Hàng đột nhiên thấy hứng chí, lại gần bảo: “Tui vừa mua đó, chưa hề mặc luôn, vẫn còn chưa cắt mác nữa. Đảm bảo mặc vào sẽ dễ chịu hơn loại quần tứ giác kia của cậu nhiều. Tặng cậu chiếc này đó, thử xem xem.”
Lê Tiểu Giang khẽ gật, rồi lặng lẽ thay ở trong chăn.
Trác Hàng hỏi: “Sao nào? Thoải mái hơn đúng không?”
Lê Tiểu Giang yên lặng một chút, rồi đỏ mặt lắp bắp: “Tôi mặc có, có hơi rộng, rộng…”
Trác Hàng sững sờ, rồi nhanh chóng hiểu ra. Dáng người Lê Tiểu Giang nhỏ nhắn, thứ kia chắc chắn cũng nhỏ, mặc vào sẽ bị rộng!
Nhìn thấy gương mặt đỏ rực của Lê Tiểu Giang, Trác Hàng mới kịp phản ứng —— Đệch, tại sao lại phải dùng đề tài này để làm quen chứ? Nói cái khác không được hay sao mà phải nói chuyện đồ lót với cậu ta?
Trác Hàng ước gì có thể tát cho mình một bạt tai, cậu ta lập tức lảng sang chuyện khác: “Bình thường mấy giờ cậu ngủ?”
Lê Tiểu Giang đáp: “Mười, mười một giờ.”
Trác Hàng nói: “Còn hơn một tiếng nữa, chơi gì không?”
Lê Tiểu Giang hỏi: “Thần Tích à?”
“Ngày nào cũng chơi Thần Tích cậu không thấy chán à? Ý tui là game di động. Để tui đề cử cho cậu một trò rất xịn, còn giúp luyện khả năng phản ứng nữa.” Trác Hàng nói xong thì lấy iPad của mình qua, mở một game bắn nhau, ngồi bên giường làm mẫu cho Lê Tiểu Giang, “bên trái là ống nhắm, bên phải là phím bắn, ấn phím dưới này sẽ lắp đầy đạn. Phím trên dưới trái phải ở đây là để đổi phương hướng, còn đây là cúi xuống… Tránh được đạn của đối thủ, bắn chết đối thủ là chiến thắng.
Lê Tiểu Giang tò mò châu đầu lại, nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Trác Hàng tiện tay mở một ván, sau từng tiếng súng đoàng đoàng, liên tục có mấy đối thủ bị đạn của cậu ta bắn cho vỡ đầu. Màn hình hiện lên thông báo “Chúc mừng qua màn”. Trác Hàng lập tức đưa iPad cho Lê Tiểu Giang rồi nói: “Cậu thử xem.”
Đây là lần đầu tiên Lê Tiểu Giang chơi iPad, gương mặt vô cùng phấn khích. Cậu ôm iPad của Trác Hàng thử bắn súng, kết quả là mình vừa đứng dậy đã bị đối thủ bắn chết.
“Tôi, tôi không rành trò này.” Lê Tiểu Giang đỏ mặt trả iPad cho Trác Hàng.
Trác Hàng cười nói: “Không sao, cứ thử vài lần là rành thôi, thử nữa đi.”
“Ừm.” Lê Tiểu Giang lại cầm iPad lên, ấn bắt đầu.
Ván này đã khá hơn nhiều. Lê Tiểu Giang trốn sau chướng ngại vật, từ từ nhắm chuẩn, sau đó đứng dậy bắn một phát xuyên qua. Quả nhiên người đối diện hét một tiếng rồi ngã gục. Lê Tiểu Giang tiếp tục luồn lách như mèo, trốn ở sau chướng ngại vật. Cứ thế mà chơi từ từ chừng mười phút mới qua được màn này.
“Qua rồi!” Vẻ mặt Lê Tiểu Giang tràn đầy niềm vui, đôi mắt sáng lấp lánh.
Trác Hàng thấy cậu dễ dỗ dành, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Nếu bỏ qua cái tính chậm chạp của Lê Tiểu Giang thì thật ra sẽ thấy cậu nhóc này rất dễ ở chung. Cậu có tâm tư vô cùng đơn thuần, cũng đúng là chưa từng trải qua chuyện to tát gì. Bạn chỉ cần đối xử tốt với cậu ấy một chút, cậu ấy có thể sẽ đối tốt với bạn gấp mười lần.
Cậu rất giống chú mèo hoang dễ thỏa mãn, chỉ cần cho nó một chút thức ăn, nó sẽ luôn luôn chạy theo bạn.
Lê Tiểu Giang bắt đầu nghiêm túc ôm iPad chơi game, Trác Hàng càng nhìn càng cảm thấy cậu đáng yêu. Tại sao lúc trước mình lại ghét người này nhỉ? Có lẽ bởi vì bị cái cảm giác ngạo mạn quấy rối, nên mới cảm thấy cái người chậm chạp này sẽ kéo chân mình…
Thật ra thì Lê Tiểu Giang là một người rất cố gắng.
Chỉ nhìn cậu ấy chơi cái game bắn súng này là đủ biết, cậu ấy làm gì cũng đều cực kỳ chăm chú.
Còn mình, khi chơi mấy trò chơi trên iPad, thua thì cứ kệ cho thua, tiện tay chơi đại mà thôi. Nhưng Lê Tiểu Giang lại hết sức tập trung hệt như đang thi đấu. Mỗi một lần nhắm bắn đều suy tính rất vẹn toàn, nên lần nào cậu ấy cũng có thể bắn được một phát trí mạng.
Dù cậu ấy phải tiêu tốn nhiều thời gian để qua màn hơn mình, nhưng sức tập trung này của cậu ấy lại là thứ mình khó mà vượt qua nổi.
Rốt cuộc Trác Hàng cũng hiểu ra tại sao Miêu Thần lại muốn để mình ở cùng với Lê Tiểu Giang —— Vì đúng là trên người Lê Tiểu Giang có ưu điểm mà cậu ta không có. Sự kiên nhẫn và sức tập trung vừa đúng là thứ cậu ta còn thiếu.
Dù chủ động giao lưu với Lê Tiểu Giang sẽ vô cùng khó chịu, nhưng cả ba đại thần Tô Quảng Mạc, Đàm Thời Thiên và Lý Thương Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình. Một khi phạm sai lầm, mình sẽ phải bị ba vị đội trưởng thay nhau mắng.
Trác Hàng không thể không phục cách sắp xếp của Miêu Thần, từ từ thích ứng môi trường trong đội tuyển.
Từ giờ trở đi, cậu ta phải thử chấp nhận sự tồn tại của Lê Tiểu Giang.
Theo những gì Miêu Thần đã nói, trận lôi đài sau, Tạ Thụ Vinh sẽ dẫn Lê Tiểu Giang lên đấu một trận mẫu cho mình tham khảo. Và ván kế tiếp, anh sẽ phái tổ hợp mình và Lê Tiểu Giang ra trận…
Trước mắt, Trác Hàng vẫn không tìm ra manh mối nào có thể phối hợp với Lê Tiểu Giang, nhưng cậu ta sẽ ổn định tâm thái từ từ học tập. Chí ít là ở trận tiếp theo, cậu ta không thể để mình bị cả ba đội trưởng thay nhau mắng nữa. Cho dù là thua, cậu ta cũng muốn đánh ra được thực lực của bản thân. Chứ không thể để bị mất mặt như lần đầu tiên kia được.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Trác Hàng cũng đã hiểu rõ ràng. Cậu ta khẽ mỉm cười, xoay đầu nói với Lê Tiểu Giang: “Tiểu Giang, có lẽ lúc trước giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta làm bạn nhé?”
Lê Tiểu Giang thả iPad xuống, ngẩng đầu lên nhìn Trác Hàng với ánh mắt vừa mừng vừa sợ.
Trác Hàng bắt gặp ánh mắt sợ hãi như những con thú con, không nhịn được vươn tay xoa đầu cậu, cười nói: “Đừng có sợ tui vậy chứ? Nhìn cậu như vừa giật mình ấy.”
Lê Tiểu Giang đỏ mặt: “Tôi, tôi chỉ có chút, chút bất ngờ…”
Cậu biết điều kiện gia đình của Trác Hàng rất tốt, còn có mấy người họ hàng là đại thần nữa, nên luôn tưởng rằng Trác Hàng sẽ xem thường mình. Cậu không ngờ hôm nay Trác Hàng lại có thái độ kỳ lạ, còn chủ động muốn kết bạn với mình?
Thấy Lê Tiểu Giang còn đang hoài nghi, Trác Hàng dứt khoát vươn tay, bắt lấy bàn tay nhỏ của Lê Tiểu Giang, nắm chặt lấy, rồi nở nụ cười: “Quyết định vậy đi!”
Lê Tiểu Giang: “…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận