[Cổng 8110] Trụ sở chính của Community Salamandra
Khắp trong ngoài trụ sở sáng nay bỗng nhiên náo loạn hẳn lên, người đi người chạy rôm rả cả một vùng.
Hôm nay Bình Hỗn Vương của Cực Nam cũng đặc biệt dậy từ rất sớm, báo hại bọn người hầu hết hồn, đã bận tối mũi lại còn phải lo cho vị Vương gia trái tính trái nết này nữa.
Ai cũng biết hôm nay là ngày Hỏa Ngục Vương và Hư Không Vương trở về sau gần hai tháng ròng. Toàn bộ trụ sở Community Salamandra ồn ào tấp nập chuẩn bị hơn bao giờ hết, đến Bảo Bình cũng tự nhiên thấy mình bị bỏ rơi. Anh bĩu môi nhìn người hầu lính tráng loạn xì ngầu hết cả lên, coi thường tốc độ xử lí công việc của họ. Đám người hầu kia sao lại không biết tên Vương gia đến kì khó ở này đang nghĩ gì chứ, nhưng họ cũng đâu rảnh mà chú ý đến hắn.
Bảo Bình chán nản cái không khí khẩn trương như vậy, anh mệt mỏi quay người vào đại điện, còn một ít công văn nữa, và anh không muốn Sư Tử cằn nhằn về việc anh bỏ quên nhiệm vụ. Bảo Bình liếc nhìn qua chiếc ngai vàng khảm ngọc ở nơi cao nhất của đại điện, hơi cảm thán. Anh sẽ chẳng bao giờ được ngồi vào đó, sẽ không bao giờ giống được như Sư Tử, có thể đường đường chính chính ngồi lên đó không chút mảy may suy nghĩ. Mặc dù vị trí của Bảo Bình trong Hoàng triều Hỏa Long cũng cực kì quan trọng, nhưng ai đảm bảo nó sẽ không bị cướp mất bởi những kẻ giỏi hơn xuất hiện trong tương lai.
Không như anh, Sư Tử vốn được kế thừa quyền uy và sức mạnh của Hỏa Long Tộc từ trước. Định mệnh và các vị Thần đã quyết định cậu ấy là người phải ngồi vào chiếc ngai vàng kia. Còn anh, đơn giản chỉ là người bảo vệ cho Sư Tử, cho quyền lực của cậu ấy. Tất cả những thứ đó là anh tự nguyện, không ai ép buộc. Ngay cả Sư Tử cũng từng nói nếu có ngày anh muốn rời khỏi vị trí hiện tại, muốn rời khỏi Hoàng triều Hỏa Long, cứ nói ra, cậu ấy nhất định để anh đi. Nhưng sao Bảo Bình nỡ để cậu ở lại cái Vương triều nhiễu loạn đầy biến động này chứ. Anh biết bề ngoài Sư Tử luôn vui vẻ và tỏ vẻ khỏe mạnh vậy thôi, chứ trong lòng là bao nhiêu mệt mỏi lo lắng không nói được.
Bảo Bình nheo mắt, chuyển hướng nhìn về cửa sổ bên phải đại điện. Đây là hướng nhìn chính diện về vùng đất phía Tây. Lòng Bảo Bình bỗng dâng lên sự sợ hãi mơ hồ. Song Tử kia....sẽ không nói chuyện gì lạ đúng không? Chắc là vậy rồi. Hắn đã hứa với anh như vậy, nhất định sẽ không nói đâu.
Mà...Nhân Mã vẫn ổn chứ? Anh thực sự muốn gặp cô ấy một lần, chỉ một lần nữa thôi, để có thể yên tâm rằng cô vẫn sống tốt và vẫn an toàn. Nhưng làm sao anh nói chuyện này với họ cho được...làm sao để Sư Tử biết được. Quan trọng hơn, một nhân vật tưởng chừng như không liên quan gì nhưng lại là mấu chốt của mọi sự thật – Song Ngư – sẽ không để yên nếu chuyện này bại lộ. Sự xuất hiện chớp nhoáng của cô ta trong trận chiến Đông Nam vừa rồi chính là lời cảnh cáo kinh khủng nhất anh từng nhận được. Chừng như còn chưa đủ, giờ thì Thiên Yết cũng đã ra ngoài, cô ta sẽ không bao giờ bỏ qua cái mạng nhỏ bé của Thiên Bình. Quá nhiều chuyện xảy đến cùng lúc khiến Bảo Bình không thở được. Cảm giác chỉ một mình biết sự thật mà không thể nói ra hay cảnh báo cho mọi người thực sự đã sắp đè chết anh rồi.
Nếu sự kiện hai mươi năm trước không xảy ra, nếu Song Tử ngày đó bỏ qua được hận thù, nếu Phương Đông không can thiệp, nếu Nhân Mã không xảy ra chuyện thì đã không có cơ sự như bây giờ. Nhưng anh biết, nếu cũng chỉ là nếu thôi, không bao giờ thay đổi được sự thật nghiệt ngã này.
Bảo Bình vuốt mặt, ngồi xuống chiếc ghế gần ngai vàng nhất. Công văn trải đầy ra đó cũng không thể nào lôi kéo sự chú ý của anh nữa. Bảo Bình đã suy nghĩ rất nhiều. Nên hay không nên nói ra sự thật chấn động ấy. Thực ra anh cũng không thể trả lời câu hỏi tưởng như đơn giản này. Anh rùng mình nhớ lại khoảnh khắc anh hoàn toàn chết lặng khi Song Ngư xuất hiện tại chiến trường Đông Nam. Anh thấy đòn đánh bất ngờ của Xử Nữ, anh thấy quân lính và binh đoàn chết mất xác, nhưng đến anh còn không có năng lực phản kháng thì phải làm sao. Anh biết mục đích của Song Ngư khi xuất hiện như vậy không chỉ dừng lại ở đó. Anh biết mạng sống của Thiên Bình đang bị đe dọa. Tất cả, tất cả anh đều biết nhưng bản thân anh vô năng, không thể làm bất cứ việc gì. Phương Đông đã thực sự vào cuộc. Song Ngư...nếu cô không xuất hiện, cuộc chiến giữa năm loài mạnh nhất trong quá khứ cũng không vì vậy mà nổ ra lần nữa....
“Bình Hỗn Vương! Cho phép tôi làm phiền. Ngài Sansadra đã đến ạ!”
Bảo Bình giật mình thoát khỏi những suy nghĩ của bản thân, cố giữ tỉnh táo để đón tiếp vị khách anh lỡ quên mất hẹn này. Sansadra – nữ Hỏa Long lớn tuổi nhất còn sống trong Hỏa Long Tộc. Không như những kẻ già cả lắm điều khác, bà là một trong những người đầu tiên ủng hộ việc Sư Tử lên ngôi, là người có tiếng nói nhất trong Hoàng triều Hỏa Long, cũng là người ngăn lại được cuộc [Đại chiến Ngũ Tộc] hơn hai mươi năm trước. Hôm nay anh mời bà đến mà lại mải nghĩ linh tinh, giờ hay rồi, kiểu này không lệch cổ cũng sái hàm. Bảo Bình ổn định tâm trạng, nhanh chóng chạy ra đón tiếp.
Sân lớn trước đại điện đã yên ắng và quy củ lại từ lúc nào, lúc này người hầu cùng lính tráng đã xếp hai hàng nghiêm chỉnh để chào đón vị khách quý nhất trong các vị khách của Hoàng triều Hỏa Long – Sansadra. Bảo Bình chạy ra đến nơi đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đứng ngửa mặt lên trời, chân di di xuống đất chờ anh.
Ôi cha mẹ ơi! Hãy giúp con vượt qua đại họa này.
Bảo Bình hơi thả chậm bước chân khi đến gần người đang đứng. Thân hình nhỏ bé như bé gái mười mấy tuổi, vẻ mặt còn mang nét tinh nghịch và đôi phần ranh mãnh. Ai không biết thì khi nhìn vào kiểu gì cũng sẽ thấy cảnh tượng Bảo Bình vừa ra đã cúi rạp trước 'cô bé' này rất lạ đời. Tất nhiên là với những người không biết.
'Bẹp'
Bàn tay nhỏ bé của Sansadra giáng thẳng một cái tát xuống mặt Bảo Bình, lực mạnh tới nỗi anh cảm thấy hình như răng mình cũng rụng luôn rồi. Bảo Bình nhắm chặt mắt, đầu không dám ngẩng lên. Đùa chắc, ngẩng lên rơi đầu chứ chẳng chơi! Đây là tiếng lòng Bảo Bình gào thét. Đang lúc hận không biết làm sao thì bỗng dưng anh nghe thấy Sansadra mở lời, giọng điệu nghiêm túc đến lạ:
“Được rồi, mau vào trong, ta có chuyện muốn nói.”
Nói rồi bà bước nhanh vào đại điện. Bảo Bình ngờ ngợ theo sau.
“Song Ngư đã xuất hiện tại chiến trường Đông Nam?”
Vừa mới an vị, Bảo Bình đã nghe Sansadra hỏi. Anh biết bà thấy chuyện này nghiêm trọng thế nào, nhưng thực sự anh không muốn bà nhúng tay vào. Cuộc chiến ngày trước đã khiến bà mất đi một cái sừng đầy kiêu hãnh của Long Tộc. Và nó được Phương Đông bán đấu giá tại phiên chợ chung của Khu Vườn Nhỏ. Đối với bà đó là sự sỉ nhục thân phận Thần cao quý. Từ một người chỉ theo chủ nghĩa hòa bình, bà chuyển sang thù hằn Phương Đông, không nể nang bất cứ ai thuộc địa phận bên đó.
Bảo Bình lựa chọn câu từ cẩn thận rồi nhìn bà trả lời:
“Sansadra, con biết bà giận, nhưng con không muốn chuyện này bà cũng nhúng tay vào. Con sợ sẽ lại có biến-“
“Ta không cần biết! Con ranh con! Nó làm vậy chính là đang cảnh cáo ta về mạng sống của Thiên Bình, ta không ngồi yên được!”
Sansadra ngắt lời Bảo Bình, nghiến răng nói. Bà sao không tức cho được. Hết Nhân Mã rồi giờ là Thiên Bình, Song Ngư thực sự là muốn bức bà điên lên mà. Nhưng Sansadra hiểu, nếu bí mật này mà lộ ra, dám cá rằng với sức mạnh của Xử Nữ và Ma Kết, bọn người đó sẽ hủy diệt Phương Nam. Chưa kể đến chân dạng của Song Tử, dù cho Sư Tử hay Bảo Bình ở trạng thái chiến đấu tốt nhất cũng không thể động vào cọng lông của hắn. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Sansadra không thể nào nói rằng bà không sợ. Song Tử bảo vệ Nhân Mã quá kĩ, nếu sự thật bại lộ, kiểu gì hắn cũng mất hết lí trí. Đến lúc đó khỏi nói cũng biết, trận chiến cuối cùng bà không muốn xảy ra sẽ bùng nổ.
Thấy vẻ mặt Sansadra ngày càng trầm xuống, Bảo Bình hơi hoảng, cố gắng hòa hoãn:
“Hôm nay Sư Tử và Thiên Bình sẽ về tới đây, bà không nên có vẻ mặt như đưa đám thế, dọa họ thì không hay.”
Vừa nói xong, anh đã nhận ngay quả lườm tóe khói từ Sansadra, đành giả vờ chuyển ánh nhìn về đống công văn đặt trên bàn. Sansadra thở dài, thu lại sát khí, những ngọn nến cũng cháy chậm hơn. Bảo Bình để ý những ngọn nến không bừng lên như khi nãy nữa mới thực sự yên tâm. Sansadra là một Đại Hỏa Long, thuộc tính Gift và nguyên tố sức mạnh gốc của bà vốn là lửa. Mỗi khi giận, những thứ thuộc tính Hỏa quanh bà sẽ hoạt động mạnh hơn, đây cũng là một ưu thế khi chiến đấu của bà.
Mà không nhắc tới nó nữa, công văn còn chưa xong đây này! Ôi mẹ ơi! Sư Tử sẽ giết anh mất. Vậy là Bảo Bình quyết định lờ đi sự hiện diện của Sansadra, tập trung giải quyết cho xong việc.
Sansadra cũng không trẻ con và lắm điều đến nỗi làm phiền anh những lúc như thế này. Bà ngồi yên ở ghế đối diện thưởng trà, thỉnh thoảng liếc nhìn Bảo Bình. Đứa trẻ này, thật không phải với nó. Xích mích giữa các tộc vốn không liên quan tới nó, mà thực ra kể cả những công việc nó vẫn đang làm hằng ngày cũng đâu thuộc phận sự của Bảo Bình. Nói là hậu duệ của Chiến Thần Indra vậy thôi, Bảo Bình đáng ra không nên bị cuốn vào vòng chiến này. Nó đã giúp Phương Nam đủ nhiều rồi, đã vậy còn gánh thêm cái bí mật động trời kia...Bà thấy thực có lỗi...
Nhưng có nói sao Bảo Bình cũng không buông xuống trách nhiệm và công việc của anh nên trong suốt mấy trăm năm qua, anh vẫn là trợ thủ đắc lực của Sư Tử. Đó vốn là suy nghĩ của Bảo Bình. Nếu như anh nghe thấy tiếng lòng của Sansadra vừa rồi, dám chắc anh sẽ sợ xanh mật vì tưởng mình đã không còn được tín nhiệm.
Vậy mới nói hai người này vốn không thể ngồi nói chuyện với nhau lâu được...
--------------------------------------
Cùng lúc tại Phương Đông
Đại sảnh lâu đài Hemblinvha
Mới sáng sớm mở mắt ra, Song Tử, Nhân Mã, Cự Giải đã cạn hết hứng nói, trân trối nhìn hai khối băng ngàn năm không tan va chạm. Họ còn không thể thở bình thường hay ngồi yên ăn uống như hôm qua nữa, tất cả mọi hứng thú vui chơi đều tắt ngóm ngay từ giây phút Thiên Yết xuất hiện tại lâu đài.
Cả cái bàn dài, ngoài ba người Song Tử túm tụm lại ở giữa thì Thiên Yết và Xử Nữ mỗi người cố thủ một đầu, sát khí kéo đến đen đặc cả đại sảnh, cảm tưởng như chỉ cần bất kì ai động đậy thôi cũng đủ kéo theo một trận cuồng phong. Phương Đông vốn đã lạnh giờ còn lạnh hơn...
Cự Giải nhìn hai bọn họ, đầu đầy dấu chấm. Vài lần mở miệng mà không sao nói được. Sau khi cố đến lần thứ ngàn lẻ một, cô bỏ cuộc. Thật không thể làm gì được, đành chờ Song Ngư ngủ dậy mới mong tình thế được cứu vãn. Cậu còn chưa dậy sao Song Ngư???
Còn nhân vật đang được gọi hồn – Song Ngư – vẫn đang ôm chăn ngủ không thèm dậy, mặc kệ đời nó đến đâu thì đến. Đùa chứ, Xử Nữ gặp chuyện thì tự mà giải quyết, sao lại lôi cô vào? Cô chỉ có việc ngủ ngon là thiên hạ thái bình rồi.
Cự Giải sẽ thế nào nếu biết suy nghĩ này của Song Ngư? Câu trả lời là đừng hỏi.
Trở lại với diễn biến dưới sảnh chính lâu đài
Song Tử nhìn hai người Xử Nữ và Thiên Yết mà sốt hết cả ruột. Cuối cùng anh cũng không nhịn nữa, đập bàn đứng dậy:
“Thôi ngay đi! Hai cái đứa này! Mãi như vậy không thấy chán hả?”
Im lặng...
“Được rồi, tôi không nói nữa. Nói bao năm rồi có chịu nghe đâu. Ở đây chỉ tổ rước thêm bực mình!”
Song Tử tức giận thật sự, anh quay người về hướng cửa chính đi ra khỏi phòng họp lớn.
'Rầm'
Không khí ngột ngạt bị ngăn lại sau cánh cửa bằng băng lành lạnh vô hồn. Song Tử thở dài, anh dựa người vào cánh cửa, cảm nhận sự lạnh lẽo thẩm thấu qua lớp áo và chạm đến thân thể mình để bình tĩnh lại. Chuyện này sẽ không thể giải quyết trong ngày một ngày hai được, anh biết. Nhưng không thể cứ vì hai người này mà khiến mọi người mất vui. Chỗ này vốn đâu chỉ có hai bọn họ chứ.
“Kệ bọn nó đi Song Tử. Cậu cũng đâu thể quản mãi được.”
“Anh thì không lo rồi. Lúc nào cũng ung dung tự tại như vậy.”
Ma Kết đến trước mặt Song Tử. Bộ quần áo mang hơi thở của phong cách Châu Âu ở một mốc thời gian nào đó ngoài Khu Vườn Nhỏ ôm lấy thân hình đẹp như tượng tạc của anh, tạo nên cảm giác quyến rũ không cưỡng nổi. Mái tóc cắt tỉa gọn gàng, gương mặt nửa lạnh băng nửa trào phúng cười đùa...tất cả đều giúp cho hình tượng của Ma Kết ngày càng cuốn hút hơn. Mà có bao giờ nó hết hấp dẫn đâu, nhìn biểu cảm trăm năm không đổi của Nhân Mã khi gặp anh ta cũng đủ hiểu rồi.
“Đừng cảm thán nữa. Cậu có dùng cả đời cũng không thể ca ngợi hết vẻ đẹp và khí chất của tôi đâu.”
Song Tử đen mặt. Ai thèm cảm thán đến anh, tự yêu bản thân quá đà cũng là bệnh đấy! Ma Kết cười cười, đẩy cánh cửa không bị Song Tử chắn, đi vào phòng họp. Song Tử bĩu môi nhăn mày, bất mãn theo vào cùng.
Cảm giác nặng nề trong phòng giảm đi chút ít khi Ma Kết bước vào. Dù không ưa nhau thế nào, Xử Nữ và Thiên Yết cũng không thể mặt nặng mày nhẹ suốt trong cuộc họp được. Cự Giải và Nhân Mã nhìn thấy cứu tinh bước vào lại tăng thêm một tầng ngưỡng mộ.
Ma Kết thả mình xuống chiếc ghế ở vị trí đầu cùng, bên phải là Xử Nữ với biểu cảm lạnh toát cứng đờ, bên trái là ghế trống của Song Ngư ngủ chưa dậy. Tiếp theo Xử Nữ là Song Tử và Nhân Mã mới chuyển sang. Cự Giải ngồi đối diện với Song Tử, Thiên Yết miễn cưỡng lại gần ngồi ngay tiếp theo cô. Tất cả đã sẵn sang bước vào cuộc họp căng thẳng, vậy mà...
'Oáp'
Khóe mắt Cự Giải giật giật, nhìn Song Ngư vẫn còn ngái ngủ bước vào. Nếu cô ấy mà dậy sớm hơn thì tốt rồi, sẽ chẳng ai phải chịu cảnh ngồi trong căn phòng kín nhưng bão còn lớn hơn cả bên ngoài một tiếng đồng hồ như vậy. Cả căn phòng lặng ngắt, Song Tử bật cười. Quả không hổ danh Song Ngư, vừa mới xuất hiện đã làm mọi người bớt căng thẳng hơn bội phần. Ma Kết và Xử Nữ ngước mắt nhìn cô ngồi xuống ghế, cười nhẹ coi như chúc Song Ngư buổi sáng tốt lành.
Đợi tất cả ổn định lại, cuộc họp bắt đầu. Việc đầu tiên bọn họ thảo luận chính là cuộc chiến tại biên giới Đông Nam vừa mới kết thúc hơn hai tháng trước. Cực Đông và Cực Nam giằng co nhau suốt bảy tháng trời không phân định thắng bại cho đến khi Xử Nữ quyết định ra đòn cuối cùng. Về điều này, Cự Giải thắc mắc:
“Mặt đơ, anh nghĩ sao về việc Bảo Bình không hề phản kháng lại đòn đánh cuối cùng khiến hai phần ba quân đoàn của hắn bị tiêu diệt? Hắn không phải loại sẽ để người của mình hy sinh vô ích như vậy.”
Xử Nữ hơi liếc nhìn Song Ngư đang mải mê gấp mấy tờ báo cáo thành những hình thù khác nhau, nén lại lo lắng nói:
“Chuyện này anh cũng không chắc. Mặc dù cũng có một vài suy đoán trước đó, nhưng tất cả đều không hợp lí. Anh cũng chưa hiểu mục đích của hắn.”
Cự Giải nhíu mày càng chặt hơn. Sư Tử không hề có động thái gì với những nhiễu loạn trong Hoàng triều Hỏa Long gần đây. Mấy lão già bên đó luôn không chịu ngồi yên, nhưng tại sao lại chọn ngay thời điểm chiến trường biên giới bước vào giai đoạn khốc liệt nhất mà náo loạn chứ? Dù không ưa Sư Tử đến thế nào thì cũng phải để cuộc chiến trôi qua đã rồi làm gì thì làm mới phải. Tất cả những hành động gây hấn trong nội bộ hay các vùng lân cận ở thời điểm mấu chốt của chiến trận Đông Nam đều là đại kị. Vậy mà...
“Em nghĩ em biết lý do đấy.”
Song Ngư từ nãy giờ ngồi yên lặng gấp giấy bỗng nhiên lên tiếng. Xử Nữ nhìn cô với ánh mắt sắc lẹm, nửa bối rối vì cô bất ngờ lên tiếng nửa đang ngầm cảnh cáo cô. Song Ngư hơi nâng khóe miệng chống lại cái nhìn của anh, miệng vẫn nói:
“Vì hắn sợ.”
“Hả?”
Cự Giải là người đầu tiên phản ứng. Song Ngư này vẫn chưa tỉnh ngủ sao?
“Sợ? Sợ cái gì?”
Cô hỏi lại Song Ngư, trong mắt chứa đầy nghi hoặc. Nhân Mã cũng không khỏi tò mò, đôi mắt nhìn về phía Song Ngư đầy chăm chú. Nhưng Song Ngư chỉ mỉm cười mà không nói tiếp. Cô nhún nhún vai tỏ ý chính cô cũng không biết. Cự Giải đánh vào đầu cô một cái rõ đau. Song Ngư đưa tay lên che đầu, phụng phịu, lườm lườm Cự Giải.
“Nếu còn buồn ngủ cậu có thể về phòng ngủ tiếp. Đừng tự nhiên phán như đúng rồi thế.”
Ma Kết chứng kiến sự việc nhưng im lặng, không hé ra bất kì lời nói nào, một bên mắt màu hổ phách liếc nhìn Song Ngư đầy ẩn ý. Xử Nữ trầm mặt, biểu tình lạnh tanh. Một nhân vật khác, Song Tử, thì vừa nhấp trà vừa cười cười, chân mày anh hơi nhếch lên khi chạm vào ánh mắt của Song Ngư vừa nhìn sang, nhún vai từ chối cho ý kiến. Cự Giải khó hiểu đưa mắt một vòng quanh bàn họp rồi nhìn Thiên Yết nhưng hoàn toàn không thu được câu trả lời. Cô bất lực, có chuyện gì cô không theo kịp sao?
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên cánh cửa của phòng họp bật mở. Một người lính khoác áo của Thiên Không Kỵ Sĩ Đoàn tiến vào. Song Tử đứng bật dậy, Nhân Mã cũng lo lắng nhìn anh trai. Người lính nén lại hơi thở dồn dập, báo cáo:
“Thưa...Thưa Khải Phong Vương, Phương Nam đã lập [Ma trận triệu hồi] rồi ạ!”
'Rầm'
Trước cả khi Song Tử kịp phản ứng, Thiên Yết đã nện mạnh tay xuống bàn. Cả người cô lúc này tỏa ra thứ sát khí lạnh thấu xương, đông đặc cả phòng họp vốn đã chẳng ấm áp này.
“Em sẽ giết hắn!”
Không có ai trả lời cô, phòng họp im ắng đến nỗi tiếng thở của mỗi người đều được phóng đại lên mức lớn nhất.
Trong lúc đang căng thẳng, Ma Kết nãy giờ không nói lời nào bỗng lên tiếng:
“Không, giết hắn là chuyện đương nhiên, nhưng không phải bây giờ. Cứ để vậy đã, anh muốn xem bọn chúng sẽ xoay xở trong tình thế này bằng cách nào...”
Sư Tử, Bảo Bình...các người còn cơ hội cuối cùng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận