Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Thiên Đạo Đồ Thư Quán (Dịch)
  4. Chương 183: Đuổi đi

Thiên Đạo Đồ Thư Quán (Dịch)

  • 238 lượt xem
  • 2396 chữ
  • 2021-11-27 10:05:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

- Đây là bái thiếp của chúng ta, mong rằng Tôn quản gia đưa giúp một chút. Nhận được Dương sư triệu kiến, hai người huynh đệ ta nhất định sẽ cảm kích tình nghĩa ngươi thông báo.

 

Hình như nhìn ra được Tôn Cường kiêng kỵ, Lục Tầm mỉm cười, chắp hai tay ở sau lưng, lộ ra nụ cười tự tin.

 

Từ nhỏ đến lớn, hắn một đường xuôi dòng thuận gió, hơn nữa mấy năm nay đánh ra danh tiếng, hắn có tự tin và phong độ này.

 

Chỉ cần ở bên trong Thiên Huyền vương quốc, đưa ra cái tên “Lục Tầm” này, ai chẳng nhìn với cặp mắt khác, lễ độ thêm ba phần?

 

Nếu nói trước đây, dựa vào thân phận “đế sư” của phụ thân hắn, Lục Trầm đại sư, vậy bây giờ, “lão sư sao kim Lục Tầm” lại là danh hiệu do chính hắn đánh ra.

 

- Được rồi!

 

Tôn Cường gật đầu, cầm bái thiếp ở trong lòng bàn tay, không có dừng lại quá lâu, đi vào phủ đệ.

 

Tuy rằng Lục Tầm hiện tại chỉ là lão sư sao kim, nhưng dựa vào kinh nghiệm, trở thành danh sư là chuyện ở trong tầm tay. Vấn đề giữa các danh sư, hắn một quản gia nho nhỏ, cũng không muốn dính vào quá nhiều. Tất cả vẫn do lão gia quyết định.

 

- Cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

 

Thấy người béo mập trước mắt nghe được tên, thái độ thay đổi lớn như vậy, xoay người đi vào, Vương Siêu hừ lạnh, vẻ mặt xem thường.

 

Tình hình về Tôn Cường, hắn đã sớm nghe được. Chỉ là ông chủ của một cửa hàng cho thuê mà thôi. Cũng không biết Dương sư nhìn trúng hắn về điểm nào, lúc này mới biến hóa nhanh chóng, có thân phận như bây giờ.

 

Hơn bốn mươi tuổi mới đạt tới Bì Cốt cảnh, mập mạp như lợn, không có bản lĩnh gì, còn dám la hét đối với mình. Nếu không phải là nể tình hắn là quản gia của Dương sư, khẳng định đã sớm ra tay dạy dỗ hắn.

 

- Nhân vật nhỏ mà thôi, Vương huynh không cần để ý.

 

Lục Tầm mỉm cười.

 

- Hóa ra là Lục Tầm lão sư và Vương Siêu lão sư. Vừa không nhận ra được, thất kính thất kính.

 

- Hai vị lão sư lại là nhân vật nổi danh nhất trong cả học viện, ta vẫn muốn tới thăm hỏi, không nghĩ lại gặp được ở chỗ này.

 

- Thực sự là may mắn ba đời. Sau đó có khả năng còn có chuyện phải làm phiền hai vị lão sư...

 

Trong tai nghe thấy lời nói chuyện của bọn họ, đám người xếp hàng ở phía sau không tức giận giống như trước nữa. Mỗi một người đều đặc biệt khách khí.

 

Sư giả chia ra làm hai tầng lớp lão sư bình thường và danh sư.

 

Lão sư bình thường phân ra ba loại lão sư sơ cấp, cao cấp cùng với sao kim.

 

Danh sư lại chia ra làm hai loại học đồ (cũng gọi là trợ giáo) và danh sư chính thức.

 

Lục Tầm, Vương Siêu tuy rằng vẫn dừng lại ở cấp bậc thứ nhất, nhưng dĩ nhiên đạt tới đỉnh phong, thu được tư cách đi tới danh sư. Chỉ cần lấy được sự tán thành của một vị danh sư, bọn họ có thể lập tức trở thành danh sư học đồ, thay da đổi thịt, gà mái biến thành phượng hoàng.

 

Loại thân phận này, cho dù những người chờ ở trước cửa mỗi người có thực lực không kém hơn, địa vị được tôn sùng, cũng không dám đắc tội.

 

Hơn nữa, hai người bọn họ hiện tại đang thăm hỏi Dương sư, nếu may mắn không chừng sẽ được coi trọng. Một khi thành học đồ của Dương sư, đến lúc đó mới nịnh bợ, có thể đã muộn.

 

Thấy thái độ mọi người như thế, hai người Lục Tầm đồng thời cười tươi, bàn tay bóp một cái, rất có cảm giác cao cao tại thượng, chỉ điểm giang sơn. Dường như giờ phút này, bọn họ đã biến thành danh sư học đồ.

 

Tuổi còn trẻ lại sáng tạo ra danh tiếng lớn như vậy, không phải là vì cái này sao?

 

- Hai vị cũng không cần tức giận với quản gia kia. Chờ các vị trở thành học đồ của Dương sư, nói vậy cho hắn thêm mười lá gan hắn cũng không dám nhiều lời.

 

Một người tu luyện nịnh bợ, cười nói.

 

- Đúng vậy, trở thành học đồ, chính là đệ tử đích truyền của Dương sư, tương đương với hậu bối. Hắn là một quản gia, người hầu mà thôi!

 

Lại một người nói.

 

- Các vị khách khí rồi. Trở thành học đồ khó khăn tới mức nào. Làm gì có thể dễ dàng như vậy được.

 

Ngoài miệng Lục Tầm nói lời khiêm tốn, trên mặt lại lộ ra dáng vẻ tươi cười, tự tin, ngoài ta ra còn ai nữa.

 

Cũng đúng. Trong toàn bộ Thiên Huyền vương quốc hắn được xem là người đứng đầu trong những lão sư sao kim lợi hại nhất. Nếu như danh sư thật sự thu học đồ, hắn khẳng định việc nhân đức không nhường ai, không người nào có thể so sánh.

 

- Lục lão sư khiêm nhường. Ta trước đó lại nghe nói Lưu sư đã sớm có ý thu ngươi làm học đồ!

 

- Ta cũng nghe nói. Chỉ có điều, ngay cả Lưu sư cũng muốn tới thăm hỏi Dương sư. Nếu như có thể trở thành học đồ của hắn, khởi điểm khẳng định càng cao hơn.

 

- Nếu thật sự trở thành học đồ của Dương sư, sợ rằng địa vị đã không thua kém gì danh sư nhất tinh. Đến lúc đó chúng ta khẳng định còn phải dựa vào hai vị lão sư nhiều hơn...

 

Mấy người lại nịnh nọt.

 

- Yên tâm đi, nếu như Dương sư thật sự thu ta làm học đồ, chắc chắn sẽ không quên các vị.

 

Hai người Lục Tầm đồng thời cười. Lúc đứng ở trước mặt mọi người, giống như hoa sen lộ ra khỏi nước bùn, cao quý không thể tả xiết, khiến người ta âm thầm cảm thấy mình dơ bẩn, không dám nhìn thẳng.

 

Két!

 

Nhưng vào lúc này, cửa viện “két” một tiếng mở ra. Tôn Cường lại đi ra.

 

Thấy hắn đi ra, hai người bước lên trước.

 

- Đã làm phiền Tôn quản gia thông báo, vẫn mong đi trước dẫn đường.

 

Vương Siêu khẽ cười, lông mày thoáng nâng lên, lại muốn đi về phía trong viện.

 

Còn chưa đi được hai bước, hắn đã bị một bóng người mập mạp ngăn cản ở phía trước. Chỉ thấy vẻ mặt cổ quái Tôn Cường nhìn qua.

 

- Lẽ nào Dương sư không để cho chúng ta tiến vào trong?

 

Sắc mặt Vương Siêu trầm xuống.

 

Không phải chứ? Trên bái thiếp hai người đã viết kỹ càng tỉ mỉ về thành quả dạy học trong mấy năm nay, tuyệt đối là lão sư sao kim. Làm sao có thể không được triệu kiến?

 

- Tiến vào trong? Ai bảo các ngươi tiến vào? Cho hai người các ngươi lựa chọn. Hoặc là xếp hàng, hoặc là... cút đi!

 

Tôn Cường vẫy bàn tay một cái.

 

- Ngươi...

 

Không nghĩ tới đưa lên bái thiếp, đối phương vẫn là bộ dáng này, Lục Tầm, Vương Siêu thiếu chút nữa tức nổ phổi.

 

- Đây là ý của Dương sư sao? Quản gia nho nhỏ, ngàn vạn lần không nên tự ý làm sai!

 

Lục Tầm bước lên trước.

 

Vừa rồi lưu lại uy phong cho mọi người, mình cảm giác hài lòng, cho rằng Dương sư nhất định triệu kiến. Kết quả đối phương lại muốn đuổi người đi. Nếu thật sự đi như thế, thanh danh của hắn tuyệt đối cũng sẽ lập tức quét ra rác, lại không ngóc đầu lên được.

 

- Tự ý làm sai? Người đâu, đuổi hai kẻ quấy rối này ra ngoài.

 

Tôn Cường lười để ý tới, ngoắc tay.

 

Ầm!

 

Mấy tên hộ vệ từ phía sau cửa đi ra. Mỗi người cầm một cây gậy, đi về phía hai người Lục Tầm.

 

- Ngươi...

 

Vương Siêu tức giận, sắc mặt đỏ lên:

 

- Tôn Cường, ngươi dám...

 

Ngươi nói vậy là có ý gì?

 

Cầm gậy gộc đuổi người đi?

 

Xem chúng ta là kẻ ăn mày sao?

 

Chúng ta lại là lão sư sao kim, là tồn tại trong toàn bộ Hồng Thiên học viện, thậm chí Thiên Huyền vương quốc cũng có tiếng tăm lừng lẫy... Nếu thật sự bị ngươi đuổi ra ngoài, uy nghiêm ở đâu?

 

- Có gì không dám? Lão gia nói, bất luận là ai, muốn gặp hắn, đều cần xếp hàng, nộp lên ba trăm vạn kim tệ. Lão sư cũng không thể ngoại lệ. Nếu không, ai cũng cầm một bái thiếp qua, lão gia còn không phải bận chết sao? Còn là lão sư sao kim, ta nhổ vào. Tiền không trả, muốn chen ngang. Đừng giả vờ giả vịt, làm mất mặt lão sư!

 

Tôn Cường khinh bỉ liếc mắt nhìn hai người, khoát tay áo, giống như là đuổi con ruồi:

 

- Đuổi đi cho ta!

 

Hắn vừa rồi cũng rất khẩn trương. Sau khi đưa bái thiếp cho lão gia, lão gia chỉ hỏi một câu, giao tiền không? Nghe được không giao, lão gia lại khoát tay áo, nói một câu làm theo quy định.

 

Từ điểm này cũng có thể thấy được, lão sư sao kim gì đó... căn bản không coi ra gì.

 

Cũng đúng. Ngay cả ba danh sư qua, lão gia còn hờ hững. Một lão sư sao kim nho nhỏ mà thôi, đã tính là cái gì?

 

Ầm!

 

Nghe được Tôn Cường phân phó, mấy tên hộ vệ đi tới trước mặt:

 

- Hai vị lão sư, xin mời!

 

Nói xong tất cả đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.

 

- Còn tưởng rằng lão sư đều coi trọng mặt mũi, hóa ra không giao tiền, đưa ra một bái thiếp, đã muốn trà trộn đi vào?

 

- Dương sư làm đúng. Đối xử bình đẳng, lão sư cũng không có đặc quyền. Bội phục!

 

- Không có tiền còn chen ngang, da mặt thật là dày. Mệt cho ta vừa rồi còn muốn cùng hắn kết giao...

 

Loại người không có phẩm chất này, Dương sư khẳng định cũng chướng mắt. Còn muốn trở thành danh sư... Buồn cười!

 

...

 

Không chỉ ánh mắt hộ vệ không dễ nhìn, mọi người xung quanh, mỗi người đều hừ lạnh.

 

Phần lớn bọn họ đều nộp tiền, xếp hàng đã mấy ngày, chưa từng nhận được triệu kiến. Cái gì cũng chưa từng đưa ra, đã muốn vọt vào. Đùa kiểu gì vậy? Đây không phải là muốn bị ăn mắng sao?

 

- ...

 

Thấy ánh mắt mọi người nhìn mình giống như nhìn kẻ ngu si, Lục Tầm, Vương Siêu thiếu chút nữa lập tức phun máu.

 

Sỉ nhục rõ ràng, khiến cho bọn họ choáng váng từng đợt.

 

Tất cả mọi người không muốn gặp mặt xấu hổ, chi phí ba trăm vạn thăm hỏi cơ bản đều lặng lẽ đưa ra, trong lòng hiểu không nói ra. Lục Tầm cũng đã sớm tính toán được, viết lên bái thiếp, ngôn từ thành khẩn một chút. Cho dù đối phương không gặp bọn họ, cũng nhất định sẽ chiếu cố tới thân phận sẽ không nói rõ ra.

 

Tên mập này thì hay rồi. Không chỉ mở miệng nói ra, còn là loại ánh mắt này...

 

Hai người Lục Tầm khóc không ra nước mắt.

 

Em gái ngươi à!

 

Lần này, mặt mũi xem như là vứt xuống trận nhà bà ngoại. Nếu như trên mặt đất có khe nứt, bọn họ tuyệt đối đã sớm chui vào.

 

- Ngươi...

 

Còn muốn tiếp tục nói chút lời xã giao, tìm về chút mặt mũi, Vương Siêu lại cảm thấy cánh tay căng thẳng, bị Lục Tầm kéo đi.

 

- Thật ngại quá Tôn quản gia, là chúng ta lỗ mãng. Ngày hôm nay chúng ta lại cáo từ trước...

 

Nói xong hắn xoay người rời đi.

 

Vị Tôn quản gia này chính là một chày gỗ, cái gì cũng dám nói. Không mau chóng rời đi, tiếp tục đợi ở đây nữa, sợ rằng không những bị tức chết, khẳng định còn có thể càng lúc càng mất mặt.

 

Có thể trở thành lão sư sao kim, tất nhiên không ngốc. Thấy bằng hữu tốt xoay người rời đi, Vương Siêu cũng ý thức được vấn đề này, oán hận liếc mắt nhìn Tôn Cường, sau đó đi theo sát.

 

- Lục Tầm, bây giờ làm sao đây?

 

Rời khỏi đoàn người, đi tới một ngõ nhỏ không người, hai người ngừng lại. Vương Siêu không nhịn được mở miệng.

 

Vốn tưởng rằng đưa lên bái thiếp, đối phương nhất định sẽ coi trọng. Chỉ cần được gọi vào, bọn họ tự tin dựa vào học thức, nhất định có thể thu hút sự chú ý của đối phương. Dù nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới... người ta không những không có cho tiến vào, còn muốn vạch trần chuyện bọn họ không giao tiền. Vô cùng phiền muộn, khiến cho hai người sắp phát điên.

 

- Còn có thể làm sao nữa? Đưa tới ba trăm vạn, sau đó quang minh chính đại tiến vào trong.

 

Lục Tầm cắn răng.

 

Nhìn thấy Dương sư, mới có khả năng thể hiện sở học, làm cho đối phương nhìn với cặp mắt khác. Ngay cả người còn không nhìn thấy được, cùng quản gia tranh cãi nữa có ích lợi gì?

 

- Ba trăm vạn? Đi nơi nào lấy ra được đây?

 

Mặt Vương Siêu giống như trái mướp đắng.

 

- Ngươi cũng biết, ta và lão gia tử ầm ĩ mâu thuẫn. Hắn có cũng sẽ không cho. Lại nói, ta mở miệng thế nào?

 

Lục Tầm lắc đầu.

 

- Ban đầu, lão gia tử nhà chúng ta có thể lấy ra. Nhưng ngay mấy ngày hôm trước, học được một bộ thương pháp lợi hại, nộp học phí mấy trăm vạn, cũng không có tiền. Đừng nói ba trăm vạn, hơn mười vạn cũng khó khăn...

 

Vương Siêu cười gượng.

 

Lão gia tử nhà bọn họ, mấy ngày qua như mê như say học tập thương pháp, ngay cả hắn cũng không gặp mặt được một lần. Đừng nói không có tiền, cho dù có, chỉ sợ cũng không lấy được.

 

- Đúng vậy, nên làm cái gì?

 

Hai người đều có chút sầu muộn.

 

- Lục Tầm, thật sự không được, ngươi hỏi Thẩm Truy bệ hạ mượn một chút... Ngươi không phải từ nhỏ lớn lên ở vương cung sao? Mượn ba trăm vạn, không khó lắm. Một khi trở thành học đồ, trả lại hắn là được...

 

Đột nhiên nhớ tới một việc, Vương Siêu không nhịn được nói.

 

- Thẩm Truy bệ hạ?

 

Lục Tầm xoa xoa mi tâm. Qua một lát, hắn nói:

 

- Được!

 

------oOo------

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top