Lóc lục tìm. Nó muốn có bóng đèn và bắt chước bác thợ, câu điện để thử xem cái bình này có hư không. Và Lộc đã thấy cái đèn xe đạp ba mình tháo ra còn đó chỉ bể cái kính che bên ngoài thôi. Lóc cẩn thận tìm ra hai đầu dây để nói vào hai cọc trên bộ phận phát điện và nó bắt chước bác thợ xoay tròn cái núm trên bộ phận phát điện... Bóng đèn đỏ lên... Còn tốt...
Lóc thích thú và nghĩ ra cách để yên cái bộ phận phát điện nằm nghiêng và dùng một thanh gỗ dài vừa đè lên cái núm tròn ở đầu bộ phận phát điện vừa đẩy tới, quả như nó nghĩ, bóng đèn lại đỏ lên, nhưng khi nó cầm cái núm đó xoay thì đèn không đỏ như vậy mà phải Xoay mạnh, nhiều vòng, xoay nhanh đèn mới sáng. Hèn chi ba nói, lúc đạp chậm, đèn mờ lắm...
Chơi như vậy hoài cũng chán, Lóc đem đi cất và lấy bao, lưỡi hái đi cắt cỏ cho bò ăn. Mưa mấy hôm nay ngoài vườn ông Xã Năm cỏ tây nhiều lắm, cắt cỏ cho hai con bò ăn, nó không phải đi thả bò trong đồng suốt ngày nữa.
Vườn cây ăn trái của công Xã Năm trồng rất nhiều thứ trên những liếp đất cao, rộng cả mẫu đất. Ở xứ này muốn lập vườn, người ta phải thuê nhân công đào đất quăng lên, cho nên giữa hai liếp đất cao luôn là một cái mương và người ta dùng nước dưới mương đó tưới cây.
Ông Xã Năm thả cá dưới mương, còn trên liếp thì trồng nhãn, sa-bô-chê, xoài, mận, chuối... Cây đã lớn, tán đã giao nhau tạo thành bóng mát che phủ cả khu vườn. Xung quanh vườn ông Xã Năm được rào bằng kẽm gai, trụ xi măng và chỉ cần cắt cỏ xung quanh hàng rào thôi cũng tha hồ cho hai con bò ăn.
Lóc vừa cắt cỏ vừa thỉnh thoảng đưa mắt vào vườn của ông Xã Năm với cái nhìn thèm thuồng. Liếp đất trồng toàn là mận đang mua cho trái. Những trái mận hồng đào chín đỏ au, từng chùm, từng chùm nặng quằn nhánh trông rất thèm. Ngay dưới những gốc mận da người, mận trái trắng, có biết bao trái mận rụng do bị dơi, bị chim ăn, bị gió giật...
Nhưng, Lóc không dám chui vào rào lượm. Nó biết có bao đứa nhịn thèm không nổi, chui vô lượm đã bị lão quản gia của ông Xã Năm xua chó cắn. Vườn của ông Xã Năm được bảo vệ nghiêm ngặt bởi ông quản gia và đàn chó sáu con nổi tiếng hung dữ. Trái sâu, trải rụng thà để bỏ chớ chưa bao giờ ông quản gia cho đứa nào vô lượm ăn. Len chui vô, chưa kịp lượm trải nào thì lũ chó đã ào ra, dễ gì mà chạy kịp vì còn phải chui hoặc leo rào, trong khi lũ chó chạy nhanh cực kỳ.
Ông Xã Năm làm xã trưởng bao năm rồi chẳng biết, nhưng nhà ông giàu lắm, có cả xe Honda 67, xe Honda Dam, xe tải chở bò ra Sài Gòn bán. Ngoài khu vườn này, Lóc còn nghe nói ông Xã Năm có mấy lô đất làm lúa mùa trên vùng Long Vỹ. Quanh năm việc cày xới, sạ giống, cắt, thu hoạch mang về nhà đều có "lính kiểng" làm không công cho ông.
Lóc gom cỏ đã cắt nhét vô bao thật chặt, buộc miệng bao chuẩn bị đội cỏ về nhà thì có tiếng chó sủa vang lên. Lúc đã thấy bầy chó đang rượt theo thằng Đực. Thằng Đực mặt tái xanh, bận quần cộc, ở trần với tấm thân đen, rắn chắc. Lũ chó rượt sát gót mà thằng Đực vẫn không chịu buông cải bọc đầy mận và nó thét lên khi một ống chân đã bị chó táp, chắc là đau lắm.
Khi Đực chạy tới hàng rào, giơ chân bước lên ô rào kẽm gai thì một con chó khác đã đớp trúng một bên đùi nó. Lóc vội lượm đất cục và chọi mấy con chó, khiến chúng trúng đất, đau phải dạt ra và đứng lại của thằng Đực. Lũ chó Vì vậy không dám chui ra rào. Lóc đỡ thằng Đực xuống và thấy hai bên chân nó có đến bốn chỗ máu chảy Vì răng chó cắn. Lão quản gia của ông Xã Năm đã ra tới với câu chửi tục tĩu, coi Đực và Lóc là hai tên ăn cắp. Lóc không nói gì, vác bao cỏ của mình lên vai và đi về.
- Đ... m... Tao sẽ phá cho nát miếng vườn này. Tao cho mấy con chó này biết thân... Nè, mày ăn mận không lấy vài trải đi Lóc.
- Tao không thèm!
Lóc hết bao cỏ lên đầu đội để đi cho dễ hơn. Nó không ưa thằng Đực. Đặc biệt:
- Mày còn giận tạo vụ trái dưa hấu hả?
- Mày hại tao bị đòn một trận nhớ đời, tạo không chơi với mày nữa. Tao nói khô cổ họng, xin đưa cho mày ăn đã, mày còn hại tạo, nói tao ăn cắp. Mày suy bụng ta ra bụng người thôi. Đó, ai mới bị chửi là đồ ăn cắp đó...
Lóc không thèm ngó thằng Đực và trả lời với giọng căm ghét. Đặc bước theo Lóc, nhỏ giọng năn nỉ:
- Mày cho tao xin lỗi đi... Tao đâu ngờ ba mày lại vì chuyện đó mà đánh mày dữ vậy. Lại còn tại ông già đó với cô Hành nữa... Mày xui mới gặp họ. Còn bữa nay, đây là mận rụng, rụng đầy cả vườn, lượm không hết, ăn cắp làm chi...
Đực cố bước nhanh hơn Lóc, nó đi giật lùi phía trước Lóc. Gương mặt có góc cạnh vuông vuông ương bướng của Đực giờ bỗng nhăn nhó trông thật thảm hại và giọng nói của nó khá thành khẩn. Dù sao, trong đám chăn bò, tuy Lóc có hay nói móc họng, nói cao gác, nói giọng cha tụi nó, nhưng Lóc chưa hại thằng nào mà còn hết lòng vì chúng nó. Khi đàn bò có con vô rẫy phá, bị người ta bắt thì chúng phải nhờ Lọc năn nỉ chủ rẫy xin bò lại. Những lúc người ta thu hoạch rẫy, có thằng Lóc là tụi nó xúi Lọc xin của người ta, khi thì đậu, dưa, lúc thì xin chủ đất cho xuống địa mò cá nướng ăn...
Lóc cảm thấy mỏi cổ, nó hạ bao cỏ, để xuống lối mòn và ngồi kéo vạt áo lau mồ hôi. Nó nhìn thằng Đực đang lấy bùn non đắp vô mấy chỗ chó cắn mà nói:
- Mày về nói với ba mày, lo đưa mày đi ông thầy Bảy thuốc chó, ổng có răng cọp mài bôi vô chỗ bị cắn sẽ không bị ngập nước chết..
- Cái mốc xì, tao bị chó cắn hoài, có sao. Sinh non chữa được hết.
Phen này tạo cho mấy con chó của ông Xã Năm biết tay, dám cắn ông hả. Hôm qua mày bị tạo hù, hoảng hồn té có sao không? Cái xe đạp có sửa được không? Chắc là ba mày đánh đòn mày nữa hả?
- Đánh tạo cho mày mát bụng à? Còn khuya. Cải xe thì phải mang ra chợ sửa, tuần sau mới xong. Tao không tránh mày thì đâu có hư xe. Biết vậy tao đụng mày cho què giò, xe tao cũng không sao...
- Mày nói vậy, chớ anh em không mà. Nếu mày thì tao thì hồi nãy đâu có lấy đất chọi mấy con chó mà đứng im coi tụi nó xé xác tao rồi. Tao cũng đâu có thù ghét gì mày, tại tạo thiếu suy nghĩ khi giỡn, khi phá không lường được hậu quả... Thôi để tạo đội có tiếp mày một đoạn đường. Dù gì, tao cũng khoẻ hơn mày mà.
Nói xong Đực đứng dậy, đưa ôm bao cỏ hất nhẹ lên đầu và một tay vịn bao cỏ, một tay ôm bọc mận đi một cách nhẹ nhàng. Lóc như quên hết hiềm khích, cười tươi đi theo bạn.
Đực để bao cỏ xuống trước sân nhà nó, một căn nhà nho nhỏ, nép dưới bóng mát hai bụi tre ven con đường đất. Nhà Đực làm bằng cột tràm, mái lợp lá thâm thấp, vách dựng bằng lá dừa nước, phía trước không cửa, từ bên ngoài nhìn vào, Lóc thấy bộ vạt tre, cái bàn thờ và cả những bộ đồ bà ba đen của ba má nó treo trên vách. Đực nói:
- Để tao kiếm bọc sớt cho mày một ít mận. Mày không ăn thì cho con Bé Ba. Ừ, tao mới làm mấy cái chong chóng bằng bìa giấy cứng, đã lắm, chỉ đưa ra gió là quay vù vù, để tạo cho mày một cái.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận